Đêm Tạ Kiếm Bạch trở về, Ngu Duy đã mơ màng chìm vào mộng cảnh.
Từ lúc mở mắt đã lang thang giữa những thôn làng ở biên giới nhân gian cho đến hai năm rưỡi gia nhập Huyền Thiên Tông, thiếu nữ luôn đặt lưng xuống là ngủ say đến sáng hôm sau, những giấc mơ thỉnh thoảng cũng chỉ thoáng qua.
Nhưng lần này, nàng lại như rơi vào vô số mộng cảnh, phần lớn đều là những khung cảnh nàng không thể hiểu nổi. Khi thì là sông núi tráng lệ hùng vĩ, góc nhìn rất cao, gần như ngang tầm mây. Khi thì là những đường nét hỗn loạn rối bời, tối tăm sâu thẳm lại như một lời mời gọi thầm lặng, muốn dụ dỗ tiểu yêu miêu vào nơi sâu thẳm ấy xem cho rõ.
Một khao khát sâu thẳm khiến lòng Ngu Duy ngứa ngáy rồi chuyển thành một cơn đói cồn cào đến tận xương tủy.
Nàng chìm sâu trong giấc mộng, chân mày khẽ nhíu lại, ngủ không yên, khuôn mặt vùi trong gối bất giác cọ cọ vào mặt gối, cổ họng phát ra những âm thanh vụn vặt như của tiểu thú.
Thời điểm này đã gần đến giờ các đệ tử khác thức dậy, một vài đệ tử ngoại môn chăm chỉ sẽ dậy sớm ôn bài nên khi nghe thấy tiếng động từ giường của Ngu Duy liền lập tức thu hút sự chú ý của mấy nữ đệ tử đã tỉnh giấc.
Thiếu nữ ngủ rất say, gọi thế nào cũng không tỉnh rồi đột nhiên nàng phát ra tiếng động, trong tẩm xá yên tĩnh trở nên vô cùng rõ rệt.
"Tiểu Duy có phải gặp phải ác mộng không?" Một nữ đệ tử khẽ hỏi.
Bây giờ Ninh Tố Nghi còn chưa về môn phái, chiếc giường bên cạnh Ngu Duy vẫn còn trống. Và thế là một nữ hài khác ở gần đó đi đến trước giường nàng, nhẹ nhàng vỗ vai thiếu nữ.
"Tiểu Duy, Tiểu Duy..."
Dù bị người gọi, Ngu Duy vẫn không tỉnh lại mà đôi mày nàng lại càng nhíu chặt hơn.
Có người nhíu mày trông sẽ nghiêm túc hoặc khổ sở nhưng thiếu nữ vừa nhíu mày, khuôn mặt xinh xắn của nàng lại toát lên vẻ yếu đuối khiến người ta đau lòng.
Nữ tu bất giác sờ trán nàng rồi kinh ngạc kêu lên: "Sao lại nóng thế này!"
Câu này của nàng không hề hạ thấp giọng, khiến các nữ đệ tử khác sắp đến giờ dậy đều đồng loạt mở mắt, nghi hoặc nhìn sang.
Người vây quanh Ngu Duy càng lúc càng đông, tiếng nói chuyện cũng ngày càng nhiều, nàng nhắm mắt, người vẫn chìm trong mộng cảnh, chỉ cảm thấy thật phiền.
Giác quan của nàng được kích hoạt trở nên mạnh mẽ hơn, trước đây nàng chỉ ngửi được tin tức tố của Ngu Thừa Diễn, Ninh Tố Nghi và Tạ Kiếm Bạch, bây giờ nàng đột nhiên có thể ngửi thấy tin tức tố trên người tất cả các nữ tu bên cạnh, thậm chí cả mạch đập và mùi máu tươi của bọn họ...
Thình thịch, thình thịch.
Tim đập ngày càng nặng nề và mạnh mẽ.
Trong giấc ngủ, có thứ gì đó đang điều khiển cảm xúc của nàng, khiến nàng ngày càng đói, xúi giục nàng lấp đầy bụng mình, ăn hương thơm gần nàng nhất.
Một bàn tay nhẹ nhàng lướt qua má nàng, dường như đang kiểm tra tình hình của nàng. Có một giọng nói đang thúc giục nàng. Khoảng cách của họ gần đến mức, chỉ cần nàng há miệng là có thể nuốt vào bụng, khiến bản thân trở nên thoải mái...
Ngu Duy nhắm chặt mắt, khi ngón tay đó đến gần miệng mình nhất, nàng cử động.
Nàng vô thức há miệng như một con mèo con dùng răng nanh cạ nhẹ vào ngón tay đó, nhưng nàng không dùng nhiều sức, chỉ ngậm trong miệng, rất dễ dàng đã bị người ta rút ra.
Hết cách rồi, tuy nàng rất đói, nhưng nàng... nàng chính là không muốn ăn vị này.
Nhạt nhẽo quá, không đủ cao cấp, không đủ ngon, nàng không có hứng thú.
Cái gì? Ăn tạm cho no bụng ư? Tiếc thật, nàng đã là một con mèo hư kén ăn bị chiều đến hư khẩu vị mất rồi, nàng không muốn tạm bợ.
Tâm lý bướng bỉnh trong tiềm thức rằng thà đói chứ không ăn bừa này, vậy mà lại dần dần đè nén được cơn thèm ăn đói khát kia.
Chân mày Ngu Duy dần giãn ra, một lần nữa nàng lịm vào giấc ngủ.
Bên giường thiếu nữ, các nữ đệ tử khác vẫn đang thì thầm bàn bạc xem phải làm sao thì cảm thấy trong tầm mắt có chuyển động, thiếu nữ trên giường đã biến thành một con mèo trắng nằm bẹp trên gối.
Mèo trắng nhỏ vẫn ngủ say không tỉnh, các nữ tu nhất thời có chút khó xử, tuy họ rất chăm sóc nàng nhưng thực ra mối quan hệ chưa sâu đậm đến mức có thể quyết định thay nàng. Nếu Ninh Tố Nghi ở đây, chắc chắn nàng ấy sẽ là người quyết định cho Ngu Duy. Nhưng bây giờ nàng ấy không có ở môn phái, Ngu Duy trông như đang sốt cao, họ nên báo cáo với giáo tập hay báo cho Ngu Thừa Diễn?
"Đừng do dự nữa, liên lạc thẳng với vị Đạo Quân kia đi." Một nữ tu trầm giọng nói: "Mấy vị giáo tập trưởng lão không thích Tiểu Duy là chuyện ai cũng thấy, để họ để tâm còn chẳng bằng tin tưởng vị Đạo Quân đại nhân cần nàng để đột phá cảnh giới."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!