Kể từ ngày đó, Ngu Thừa Diễn bắt đầu dần dần ăn uống trở lại cùng Ngu Duy.
Trước đây không phải hắn hoàn toàn không ăn gì, trong khoảng thời gian mới trùng phùng và làm quen với Ngu Duy, thỉnh thoảng hắn nấu ăn hơi nhiều, hắn không muốn Ngu Duy ăn no căng lại không muốn để đến ngày hôm sau nên những thức ăn đó cuối cùng đều vào bụng Ngu Thừa Diễn.
Sau này khi đã quen với khẩu vị của Ngu Duy, lượng thức ăn mỗi lần Ngu Thừa Diễn nấu cho nàng đều được cân đo rất chính xác nên về cơ bản không còn xảy ra chuyện như vậy nữa.
Ngu Thừa Diễn có thể ăn, chỉ là hắn đã tịch cốc quá lâu lại quen với việc khổ tu nghiêm khắc với bản thân, ăn uống sẽ mang lại cho hắn cảm giác bài xích trong tâm lý, luôn cảm thấy như mình đang làm sai.
May mà bên cạnh hắn có một người mẫu thân trẻ tuổi, vì ăn uống vui chơi mà có thể nói ra bất cứ lý lẽ xiên xẹo nào một cách hùng hồn, dưới sự dẫn dắt từ từ của nàng, Ngu Thừa Diễn dần dần cũng nghĩ thông suốt.
Trước khi xuyên không, hắn khổ tu rèn luyện bản thân là để thành tiên, để trở nên mạnh hơn, để ganh đua với Tạ Kiếm Bạch. Nhưng nguyên nhân của tất cả những điều này đều là Ngu Duy.
Nếu Ngu Duy còn sống, bà cũng sẽ không đồng ý với tình trạng sống của hai phụ tử bọn họ.
Bây giờ bà đang ở bên cạnh hắn, những chuyện khác đều không quan trọng nữa, hắn có thể vì bà mà từ bỏ tất cả, tại sao không thể nghe lời bà mà chấp nhận một lối sống khác chứ?
Sau khi tâm thái thay đổi, Ngu Thừa Diễn không còn kháng cự nữa, hắn bắt đầu ăn ba bữa cùng Ngu Duy, thỉnh thoảng cũng ăn vặt. Khẩu vị của hai người thực ra rất giống nhau, không cần phải nhường nhịn nhau, cả hai đều có thể ăn đến rất vui vẻ.
Ngu Thừa Diễn cũng không biết rốt cuộc là vì đạo lý "nghỉ ngơi và ăn uống rất quan trọng" của Ngu Duy là đúng hay là vì hắn cảm nhận được sự chăm sóc của nàng dành cho mình, tóm lại, tâm trạng của Ngu Thừa Diễn quả thực đã tốt hơn trước rất nhiều.
Đợi đến vài ngày sau, hắn mới từ từ nhận ra... hắn không thành công trong việc thay đổi Ngu Duy để nàng tu luyện cho tốt, ngược lại còn bị nàng thay đổi không ít.
Vào một buổi chiều ấm áp nửa tháng sau, thiếu nữ biến lại thành hình mèo ngủ dưới gốc cây bên cạnh, Ngu Thừa Diễn thì ngồi bên bàn, nghĩ xem tối nay nên làm món gì ăn.
Đúng lúc này, ngọc bội của hắn rung lên một cái, là tin từ Tạ Kiếm Bạch.
Tạ Kiếm Bạch: [Tùy tình hình.]
Tùy tình hình gì?
Ngu Thừa Diễn lướt lên trên một chút mới thấy Tạ Kiếm Bạch trả lời câu hỏi của hắn từ nửa tháng trước về việc có thể nắm quyền kiểm soát Huyền Thiên Tông không, xem ra là vừa mới làm xong việc.
Nếu là trước đây, Ngu Thừa Diễn nhìn thấy tên của y trong lòng sẽ hừ lạnh một tiếng, tóm lại là không mấy vui vẻ gì. Nhưng bây giờ, tâm trạng của hắn không một gợn sóng còn mặt thì không biểu cảm gì mà nhét một miếng bánh táo tự làm vào miệng.
Ngọt ngọt dẻo dẻo, thật ngon.
Đợi đến khi ăn xong, hắn mới trả lời: [Xong rồi à, khi nào về?]
Tạ Kiếm Bạch: [Trong vòng hai ngày.]
Ngu Thừa Diễn đóng ngọc bài lại, trong lòng hắn đã hạ quyết tâm. Từ bây giờ trở đi, bất kể dùng phương pháp gì, hắn cũng không cho phép mình chẳng hay chẳng biết gì nữa đâu!Ngu Duy không hề hay biết những con sóng ngầm sau lưng này, mỗi ngày nàng đều ăn ăn uống uống, bây giờ Ngu Thừa Diễn không biết vì sao lại đột nhiên từ bỏ yêu cầu tu luyện đối với nàng, cuộc sống của nàng trôi qua không thể thoải mái hơn.
Chỉ là tuy được miễn tu luyện nhưng Ngu Thừa Diễn vẫn muốn dạy nàng học, chủ yếu là một số kiến thức cơ bản.
Bây giờ Ngu Thừa Diễn không rõ thân phận thật sự của nàng, nếu nàng thật sự có huyết mạch thần thú thì việc hoàn toàn áp dụng phương pháp tu luyện của tu sĩ mới là làm chậm trễ nàng. Nhưng cho dù tạm thời không tu luyện thì việc học cũng phải theo kịp... ít nhất là để tiểu yêu miêu đừng quá thiếu kiến thức, dễ bị người khác lừa.
Ngu Duy nằm bò trên bàn, uể oải cầm bút lông, trên giấy nhanh chóng loang ra những vết mực lớn nhỏ.
Nàng lười như không còn xương sống, mỗi lần Ngu Thừa Diễn vừa dạy cho nàng cầm bút đúng cách, chỉ cần không để mắt tới là Ngu Duy lại mềm nhũn ra, càng đừng nói đến việc bắt nàng nhấc tay lên viết cho tử tế.
Ngu Thừa Diễn chỉ mất thời gian bưng đĩa hoa quả, vừa quay người lại đã thấy nàng làm bẩn mực khắp nơi. Trên tay, tay áo, không biết có phải thiếu nữ đã dùng tay bẩn quệt lên mặt và mũi không mà trên mặt cũng toàn là mực.
Thanh niên đặt đĩa xuống, buồn rầu thở dài một tiếng.
Sau khi kiên trì ba ngày, cuối cùng hắn cũng từ bỏ ý định dạy Ngu Duy viết chữ bằng bút lông.
Hắn đưa tay vung lên, bút mực trên bàn liền biến mất không còn dấu vết, Ngu Thừa Diễn đến bên thùng nước vắt ướt khăn tay rồi đưa cho Ngu Duy.
"Thôi bỏ đi, chúng ta không viết chữ nữa." Ngu Thừa Diễn bất đắc dĩ nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!