Tuổi thơ của Ngu Thừa Diễn lớn lên trong một mùa xuân vĩnh hằng. Nhiệt độ và môi trường trên không đảo đều vừa phải, quanh năm duy trì một khí hậu không quá nóng cũng không quá lạnh, khiến người ta có thể tận hưởng cuộc sống một cách thoải mái nhất.
Dịu dàng và ấm áp là ký ức về mùa xuân đó, cũng là ký ức của hắn về Ngu Duy.
Có lẽ bản thân Ngu Duy sẽ không thừa nhận từ này nhưng dù sao thì dù đã làm mẫu thân, tính cách của bà vẫn giữ lại một phần nét tinh nghịch và đơn thuần như hài tử cùng với tư duy phóng khoáng không thể bị trói buộc.
Nhưng trong lòng Ngu Thừa Diễn, sắc nền của mẫu thân là sự dịu dàng thuần khiết đến vô cùng.
Lúc nhỏ, Ngu Duy thường kéo hắn ra ngoài chơi, khi thì vào rừng thám hiểm trèo cây, khi thì câu cá bên bờ nước, bọn họ không giống mẫu tử mà giống những người bạn có thể chơi đùa cùng nhau hơn.
Bọn họ sẽ cùng nhau lén lút xem chim linh điểu ấp trứng nở vỏ, bắt những con chuồn chuồn và bươm bướm có đôi cánh đẹp, trong những đêm đầy sao lấp lánh, bọn họ sẽ vừa trò chuyện vừa đếm sao trên mái nhà.
Có lẽ đối với người ngoài, người mẫu thân yêu tộc có tu vi chỉ ở Trúc Cơ kỳ không thể sánh bằng người phụ thân mạnh nhất thiên hạ, địa vị cũng là cao nhất thiên hạ của hắn nhưng đối với Ngu Thừa Diễn, chính Ngu Duy đã dạy hắn cảm nhận thiên nhiên đất trời, hiểu được thế nào là yêu thương.
Chính cái "yêu thương" trông có vẻ nhỏ bé và không đáng kể này đã chống đỡ Ngu Thừa Diễn suốt ba nghìn năm trong những ngày tháng tăm tối sau này.
Trái ngược với Ngu Duy luôn giữ thái độ ngây thơ, lãng mạn với cuộc sống, Tạ Kiếm Bạch là một người có phong cách hành xử cực kỳ có trật tự và quy củ.
Đến khi Ngu Thừa Diễn đến tuổi hiểu chuyện và có thể đọc chữ, y đã nhanh chóng lập ra một bản kế hoạch, trong đó mô tả sự sắp xếp lý tưởng hàng ngày của y cho nhi tử.
Bọn họ thảo luận về bản kế hoạch đó trước mặt nhi tử nhỏ tuổi, phần lớn thời gian là Ngu Duy kinh ngạc và phản đối sự sắp xếp phi nhân tính trong nội dung còn Tạ Kiếm Bạch thì im lặng cầm bút sửa đổi dưới sự chỉ điểm của bà.
Khi Tạ Kiếm Bạch đề xuất bản kế hoạch này hẳn là y đã có thể đoán được phần lớn nội dung sẽ bị Ngu Duy phản đối nhưng sau khi sửa đổi, y vẫn không nhịn được mà mở lời: "Chuyện ta làm được, nó cũng có thể làm được."
Ngu Duy kiên quyết xóa bỏ kế hoạch học tập vỡ lòng và xây dựng nền móng cho Ngu Thừa Diễn cả ngày, bà hùng hồn lý giải: Tu sĩ có kế hoạch vỡ lòng của tu sĩ, yêu tộc cũng có kiểu vỡ lòng của yêu tộc, hài tử yêu tộc vỡ lòng chính là thuần chơi đùa, cho nên đây cũng phải tính là một loại học tập.
Bà đã thắng thế về phần ban ngày nhưng Tạ Kiếm Bạch vẫn kiên quyết giữ lại thời gian thức dậy buổi sáng cứng nhắc và buổi đọc sách khai sáng sau khi thức dậy cũng như thời gian học tập cố định do y chủ trì.
Ngu Duy đã giữ được sự tự do và vui chơi ban ngày cho nhi tử mình, bà cũng không nỡ từ chối tất cả yêu cầu của Tạ Kiếm Bạch, chỉ có thể đồng cảm mà ôm lấy nhi tử mình. Đối với một miêu tộc mà nói, thức dậy sớm như vậy quả thực là muốn mưu sát miêu mệnh mà.
Tạ Kiếm Bạch giống như bộ xương của gia đình này còn Ngu Duy là máu thịt lấp đầy nó.
Hai con người mang đến hai cảm giác khác nhau như một trời một vực lại vừa khéo có thể hình thành một mối quan hệ ổn định và vững chắc, đây cũng là lý do tại sao Ngu Thừa Diễn từ nhỏ đã kính sợ phụ thân nhưng thời niên thiếu hắn vẫn sống rất vui vẻ.
Ngu Duy rõ ràng có một khuôn mặt xinh đẹp cùng đẳng cấp với những mỹ nhân có thể khuấy đảo phong vân trong những cuốn thoại bản nhưng cả ngày bà lại luôn lười biếng, ngay cả cửa cũng không ra.
Bà dường như rất hài lòng với lối sống của mình, trừ khi Ninh Tố Nghi chủ động đến tìm, nếu không bà chưa bao giờ rời khỏi không đảo.
Ngu Thừa Diễn càng lớn thì bà càng lười biếng, đến sau khi hắn mười tuổi, bà gần như từ sáng đến tối đều nằm trên chiếc trường kỷ dưới bóng cây, thỉnh thoảng thì xem thoại bản, phần lớn thời gian bà đều ngủ gà ngủ gật.
Trừ những lúc thỉnh thoảng hứng lên, bà đã không còn thường xuyên vào rừng chơi như lúc hắn còn nhỏ nữa.
Sau này trong quãng thời gian dài đằng đẵng, Ngu Thừa Diễn luôn chìm đắm trong cảnh tượng này.
Bóng cây lay động, gió xuân dịu dàng, hắn đứng ở ranh giới giữa bóng râm và ánh nắng.
Vào những lúc như vậy, Ngu Thừa Diễn luôn nhìn chằm chằm xuống đất, nhìn bóng cây lướt qua mũi giày của mình.
Hắn biết, phía trước dưới gốc cây sẽ có một chiếc trường kỷ làm từ thần mộc ngô đồng, mẫu thân hắn thích nhất là ngủ nướng và nằm phơi nắng trên đó.
Dường như chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể thấy bà tựa vào nệm giường, những ngón tay thon dài trắng nõn lật xem thoại bản, chiếc đuôi trắng xinh đẹp lười biếng buông thõng bên cạnh, ánh nắng xuyên qua kẽ lá rắc lên mái tóc dài và vạt áo của bà.
Rồi bà sẽ ngẩng đầu lên, cười gọi hắn...
"Tiểu Diễn."
Mỗi khi đến lúc này, Ngu Thừa Diễn sẽ đột ngột tỉnh lại từ ảo giác.
Lâu dần, hắn thậm chí đã học được cách trì hoãn thời gian tỉnh lại, dù không thể ngẩng đầu nhìn bà nhưng chỉ cần giả vờ rằng mình và mẫu thân vẫn còn ở cùng một nơi cũng sẽ khiến tinh thần Ngu Thừa Diễn cảm nhận được sự thư giãn và thỏa mãn ngắn ngủi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!