Ngu Thừa Diễn không ngờ lần đầu tiên liên lạc với Tiêu Lang lại nghe được nhiều chuyện mà trước đây hắn không hề hay biết đến vậy.
Sát Lục Đạo sẽ tước đi các giác quan của tu sĩ, điều này Ngu Thừa Diễn biết nhưng hắn không ngờ, Tạ Kiếm Bạch đã là Thiên Tôn mà vẫn chưa giải quyết được gông cùm này, thậm chí y bây giờ vẫn bị mù.
Nam nhân không hề hé răng nửa lời về tình trạng của mình, hắn cũng có thể hiểu được, dù sao bản thân Tạ Kiếm Bạch cũng không phải là người có tính cách sẽ tiết lộ nỗi khổ của mình cho người khác.
Còn có Ngu Duy, vậy mà bà lại có thể ăn sát khí.
Chỉ từ điểm này, Ngu Thừa Diễn đã biết phụ mẫu hắn đến với nhau như thế nào.
Trên đời này còn có ai sở hữu luồng sát khí thuần túy và nguy hiểm hơn trên người Tạ Kiếm Bạch không? Ngu Duy chỉ cần ăn y một lần sẽ không bao giờ để mắt đến người khác nữa.
Lòng Ngu Thừa Diễn vô cùng phức tạp, hắn không ngu ngốc, chỉ cần biết được một vài chuyện từ Tiêu Lang, hắn đã có thể lập tức đoán ra Tạ Kiếm Bạch còn che giấu nhiều điều hơn nữa về sự tình năm đó.
Tiếc là bây giờ hắn cũng không thể xuyên không quay về hỏi cho rõ ràng được nữa.
Khi quay lại bãi đất trống bên suối, Ngu Thừa Diễn thấy mèo trắng nhỏ đã cuộn mình thành một cục, ngủ say sưa trên tấm đệm hắn để lại, ánh nắng và gió nhẹ mơn man đôi tai nó.
Trái tim Ngu Thừa Diễn trong phút chốc đã tan chảy một chút, hắn ngồi xuống bên cạnh nó, suy nghĩ vẩn vơ về những vấn đề trong đầu.
Hắn bất giác lại nhớ đến nội dung cuộc trò chuyện vừa rồi với Tiêu Lang, hắn đã kể cho Tiêu Lang nghe chuyện xảy ra vào năm hắn mười sáu tuổi.
"Theo ký ức của ngươi, những người đó dường như không có ý muốn giết ngươi. Nếu họ thật sự đến để báo thù diệt khẩu thì lẽ ra họ phải ra tay ngay khi bắt được hai mẫu tử ngươi, kéo dài thời gian càng lâu, họ càng gặp nguy hiểm." Sau khi nghe xong, Tiêu Lang liền trầm giọng nói: "Nhưng họ không làm vậy mà lại chèn ép ngươi, nói xấu Tạ Kiếm Bạch với ngươi, cho đến khi ép mẫu thân ngươi phải phản kháng, họ mới ra tay với nàng.
Chuyện này không phải có chút đáng ngờ sao?"
"Có lẽ họ quá hận Tạ Kiếm Bạch nên mới muốn nhục nhã ta thêm?" Ngu Thừa Diễn thấp giọng nói.
Tiêu Lang trầm tư một lúc, một lát sau hắn mới mở lời: "Hoặc là, họ đến là vì mẫu thân của ngươi, tiện thể muốn ly gián mối quan hệ phụ tử của các ngươi. Cũng có thể họ vốn không muốn giết ngươi mà chỉ muốn lợi dụng lòng thù hận của ngươi, để sau khi ngươi mạnh lên sẽ trở thành kẻ địch của Tạ Kiếm Bạch, thậm chí là giết hắn?"
"Ngươi là nhi tử của hắn, người có khả năng giết hắn nhất cũng chỉ có thể là ngươi."
Cuộc đối thoại hôm nay với Tiêu Lang cứ lởn vởn trong đầu hắn, Ngu Thừa Diễn càng nghĩ càng cảm thấy bực bội.
Hắn quá hiểu Tạ Kiếm Bạch, thậm chí hôm nay khi đột nhiên biết được nam nhân kia có thể đã che giấu chuyện gì đó, trong lòng hắn ngoài sự phẫn nộ còn có một cảm giác không mấy bất ngờ.
Ngu Thừa Diễn thậm chí còn nghi ngờ có phải y tu Sát Lục Đạo quá lâu, thiếu hụt tình cảm nên tư duy cũng khác với người thường không.
Dù hắn hoàn toàn có thể thấu hiểu những khiếm khuyết trong tính cách của Tạ Kiếm Bạch nhưng hắn vẫn không thể kiềm chế được sự tức giận và bực bội đối với thái độ và hành vi của nam nhân kia.
Ngu Thừa Diễn đưa tay ra, nhẹ nhàng v**t v* đầu mèo trắng nhỏ, nhìn nó mà hắn không khỏi thở dài một tiếng.
Hắn rất giận Tạ Kiếm Bạch nhưng hoàn toàn không có ý định trách cứ Ngu Duy.
Nương hắn vốn không thông minh lắm, cũng không có tâm cơ gì, nếu Ngu Duy có hành vi che giấu thì không cần nghĩ cũng biết, đó chắc chắn là do Tạ Kiếm Bạch dạy bà.
Dĩ nhiên, Ngu Duy có thể thật sự biết bí mật gì đó mà không nói cho hắn nhưng bà chỉ sống đến năm hắn mười sáu tuổi, đối với một người mẫu thân, bà còn chưa kịp thấy nhi tử của mình hoàn toàn trưởng thành, có những chuyện sao có thể nói ra với một hài tử được chứ?
Vì vậy, Ngu Thừa Diễn không hề cảm thấy Ngu Duy đã làm gì sai, hắn chỉ tức giận với Tạ Kiếm Bạch, dù sao thì quan hệ của bọn họ tuy không tốt nhưng sau này cũng đã ở chung với nhau đủ ba nghìn năm.
Hắn hoàn toàn chắc chắn rằng nếu thật sự có chuyện lớn xảy ra, Tạ Kiếm Bạch sẽ không thể nào giấu Ngu Duy, thậm chí y sẽ rất xem trọng và tiếp thu ý kiến của bà bởi vì hắn quan tâm đến bà. Ít nhất là lúc Ngu Thừa Diễn còn nhỏ là như vậy.
Mà những chuyện này, Tạ Kiếm Bạch có lẽ cũng sẽ nói với mấy vị Thiên Tôn khác, bởi vì bọn họ cùng một đẳng cấp, vừa kề vai chiến đấu cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau. Trước khi xuyên không, Ngu Thừa Diễn đã làm việc dưới trướng Tiêu Lang ba nghìn năm, Tiêu Lang chẳng nói gì với hắn, khác một trời một vực so với bây giờ, rõ ràng là Tạ Kiếm Bạch đã dặn dò hắn ta.
Vậy mà Tạ Kiếm Bạch lại chẳng nói gì với Ngu Thừa Diễn, chỉ có thể nói rằng nam nhân kia vừa không quan tâm đến hắn, cũng không công nhận giá trị thực lực của hắn.
Dĩ nhiên, cũng có thể Tạ Kiếm Bạch cho rằng cách bảo vệ hắn chính là không cho hắn biết sự thật. Cho dù thật sự là vậy cũng hoàn toàn không thể dập tắt được cơn giận của Ngu Thừa Diễn. Bởi vì hắn không cần!
Hắn đã trưởng thành, hắn là một nam nhân trưởng thành, hắn không cần sự bao bọc, thứ hắn muốn chỉ là sự tôn trọng và chân tướng sự thật.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!