Chương 34: Nàng rất đặc biệt

Nhân gian là trung tâm của hạ giới. Bất kể là Tu chân giới, Yêu, Ma hay Quỷ giới, tất cả đều có mối liên hệ với Nhân gian.

Dù sống ở một nơi quan trọng như vậy nhưng so với bốn giới kia, phàm nhân giống như những hài tử tay không tấc sắt. Nếu không có sự bảo hộ của Tu chân giới, Nhân gian sẽ trở thành một luyện ngục thảm khốc.

Trong cuộc chiến hạ giới lần trước, tu sĩ, ma tộc, yêu tu và ác quỷ đều tụ tập tại Nhân gian, hàng chục triệu sinh linh hỗn chiến đến cuối cùng, thậm chí đã mất đi lý trí, quên mất mình chiến đấu vì điều gì, các quốc gia ở Nhân gian vì thế mà suýt chút nữa đã bị hủy diệt hoàn toàn.

Vạn năm đã trôi qua, Tạ Kiếm Bạch một lần nữa trở lại Nhân gian.

Giờ đây phần lớn nơi này đều an cư lạc nghiệp, quốc thái dân an. Dù giữa các quốc gia vẫn có chiến tranh, vẫn có tai ương xảy ra nhưng ít nhất sẽ không còn những trận đại chiến giữa các thần tiên đáng sợ và tuyệt vọng đối với lê dân bách tính như vạn năm trước.

Những phàm nhân sớm sinh tối tử thậm chí đã không còn nhớ rõ trận chiến thảm khốc nhất lịch sử giữa các giới từ vạn năm trước, câu chuyện lưu truyền vạn năm đã trở thành truyền thuyết, giờ họ chỉ còn lại sự kính sợ và thành kính đối với thần tiên và các tu tiên giả.

Tạ Kiếm Bạch có thể cảm nhận được nhiều nơi ở Nhân gian vẫn còn thờ phụng hắn, từ lúc bước vào Nhân gian, công đức từ đức tin thành kính của phàm nhân đã chảy vào cơ thể hắn như những dòng suối nhỏ.

Hắn đi xuyên qua đại lục Nhân gian, cuối cùng đến ngôi làng hẻo lánh nơi đệ tử Huyền Thiên Tông ghi chép trong hồ sơ khi đi ra ngoài đã gặp được Ngu Duy.

Nhân gian có những đô thành phồn hoa, có non sông hùng vĩ nhưng khi đến một nơi xa xôi hẻo lánh thế này đã gần như không còn bóng người, đất đai khô cằn, làng mạc tiêu điều cũ nát.

Mọi thứ đều giống như những gì được ghi trong hồ sơ, nhiều ngôi làng đã hoang phế, những người có thể rời đi đều đã đi, ở lại chỉ còn người già yếu, bệnh tật, tàn phế và một vài người trẻ tuổi xanh xao vàng vọt.

Sau khi đến đây, Tạ Kiếm Bạch vẫn luôn nhíu mày.

Đây là vùng đất giáp ranh giữa Nhân gian và Yêu giới, linh khí trong không trung vô cùng hỗn tạp, quả thực không thích hợp cho phàm nhân sinh sống.

Nhưng điều quan trọng nhất là nơi đây trông trời đất có vẻ ám vàng, mây đen trĩu nặng, một khung cảnh lầm than đói khổ nhưng thực chất đây là do một lượng lớn sát khí từ Yêu giới tràn sang, bao trùm khắp vùng biên giới rộng vạn dặm.

Thứ sát khí mà phàm nhân không thể nhìn thấy này giống như những đám mây âm u tạo thành từ vô số hạt đen, bám vào động thực vật, khiến tốc độ mục rữa ở đây tăng nhanh hơn.

Con người tuy tương đối khó bị sát khí ảnh hưởng hơn nhưng năm tháng dài lâu, người ở đây hoặc là bệnh tật yếu ớt, hoặc là tính tình nóng nảy, động một chút là gây gổ đánh nhau vì những chuyện nhỏ nhặt.

Những luồng sát khí này chính là từ Vạn Cốt Chi Địa bị hắn trấn áp ở Yêu giới rò rỉ ra. Vạn năm trôi qua, một phách của hắn đã sắp không thể trấn áp nổi luồng hung sát khí được thai nghén từ trận đại chiến đó nữa.

Tạ Kiếm Bạch bước đi trên mặt đất khô cằn, bạch y không nhiễm một hạt bụi của hắn hoàn toàn lạc lõng giữa khung cảnh u ám, tiêu điều nơi đây.

Khi đến gần làng, thỉnh thoảng sẽ có vài con chim sẻ bay qua, Tạ Kiếm Bạch phát hiện sinh lực của chúng đã bị sát khí ăn mòn, có lẽ đây là lý do tại sao tiểu yêu quái không có ký ức kia lại sống ở gần đây vài năm.

Nàng bị sức mạnh hung sát thu hút, cũng vô thức đi săn những con thú nhỏ mang theo sát khí. Động vật ở đây đều rất yếu ớt, sát khí không khiến chúng trở nên hung tàn, ngược lại còn trở thành món hời cho con mèo con tham ăn.

Chỉ là nàng đã sống trong môi trường như vậy vài năm mà sát khí lại không hề ảnh hưởng đến nàng chút nào sao?

Trong đầu Tạ Kiếm Bạch nảy ra vài ý nghĩ nhưng hiện tại hắn đều không thể chứng thực.

Nơi này tiếp giáp với lối vào Yêu giới nên thường xuyên thấy bóng dáng các đệ tử tu tiên. Chỉ là một tu tiên giả thong dong dạo bước như phàm nhân, không ngự kiếm mà đi chậm rãi như Tạ Kiếm Bạch có lẽ vẫn là người đầu tiên.

Những dân làng ngồi tựa ở cổng làng và gốc cây nhìn thấy hắn, có người ánh mắt đã chết lặng, nhanh chóng cúi đầu, cũng có người trong mắt lóe lên điều gì đó.

"Tiên trưởng, tiên trưởng cứu mạng!"

Đúng lúc này, một bóng người y phục tả tơi lao về phía Tạ Kiếm Bạch. Gã vốn định ôm lấy chân đối phương mà khóc lóc nhưng dưới ánh mắt lạnh nhạt, bình thản của vị tiên trưởng, tay gã run lên, chuyển hướng dừng lại trước mặt hắn, quỳ xuống dập đầu lia lịa.

"Tiên trưởng, xin hãy cứu phụ thân ta, ông ấy lâm bệnh nguy kịch, sắp không qua khỏi rồi." Nam nhân nước mắt nước mũi giàn giụa, nghẹn ngào nói: "Phụ thân ta là người thân duy nhất của ta, nếu không có ông ấy, ta... ta cũng không sống nổi nữa, cầu xin ngài, bây giờ ta nguyện trả bất cứ giá nào, chỉ cần ngài cứu ông ấy..."

Đây là thủ đoạn quen thuộc của bọn họ.

Biên giới khốn cùng nhưng lại thường xuyên thấy bóng dáng tu tiên giả. Một vài kẻ du côn vô lại phát hiện có những tu tiên giả lòng dạ mềm yếu ngây thơ, thường đó là những đệ tử tiên môn ít tuổi.

Chỉ cần khóc lóc thảm thiết một chút, nhiều đệ tử mềm lòng sẽ để lại số tiền mình khó khăn lắm mới tích cóp được, có khi là bạc vụn hoặc vài đồng xu họ đổi sau khi đến Nhân gian, nếu may mắn còn gặp được tu tiên giả để lại đan dược cấp thấp.

Bọn vô lại này thậm chí còn có một bộ phương pháp riêng để nhận dạng tu sĩ: những người trông non nớt, mắt trong veo, mặc đệ tử phục, sạch sẽ, trẻ trung về cơ bản đều không có kinh nghiệm, chỉ cần khóc lóc một chút là đủ để họ mềm lòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!