Chương 33: Sinh nam hay nữ đều như nhau

Mấy ngày tiếp theo, Ngu Duy cảm thấy Ngu Thừa Diễn có vẻ gì đó là lạ.

Hắn thường nhìn nàng với ánh mắt phức tạp, dáng vẻ muốn nói lại thôi nhưng lại không chịu mở lời, thái độ kỳ quặc đến mức ngay cả người vốn EQ và IQ đều có vấn đề như Ngu Duy cũng nhận ra.

"Ngươi sao vậy?" Ngu Duy không nhịn được mà hỏi.

Ngu Thừa Diễn thực ra vẫn còn đang nghĩ về chuyện nàng nói muốn sinh nữ nhi hôm đó. Người nói vô tình, người nghe hữu ý, cho dù hắn biết thiếu nữ chỉ nói đùa nhưng vẫn không nhịn được mà để tâm.

Hắn muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy mình lớn đến từng này rồi mà còn so đo tính toán chuyện này thì thật mất mặt.

Vì thế mà Ngu Duy thấy thanh niên vô số lần lộ vẻ mặt phức tạp muốn nói rồi lại thôi.

"Không có gì." Cuối cùng, Ngu Thừa Diễn nói.

Trong lòng hắn nghĩ, chỉ cần Ngu Duy hỏi thêm một câu, hắn sẽ thuận thế nói chuyện này với nàng.

"Ồ." Kết quả là tiểu yêu miêu đáp một tiếng, tưởng hắn thật sự không có chuyện gì, nàng lại chuyên tâm chải lông.

Ngu Thừa Diễn: ...

Đau tim quá, phụ mẫu hắn đều như được đúc từ một khuôn, không có EQ, chẳng bao giờ hiểu cho người khác một bậc thang đi xuống là như thế nào.

Một lúc lâu sau, Ngu Duy đã chải xong lông, nàng định đi ngủ một giấc thì bỗng nghe thấy thanh niên không nhịn được mà mở miệng: "Nhi tử cũng tốt lắm, thật đó."

Thiếu nữ ngẩng đầu, mờ mịt nhìn hắn.

Nàng đã sớm quên mất câu nói bâng quơ ngày hôm đó, thấy dáng vẻ nghi hoặc của nàng, nếu không phải có tu vi trong người, e rằng Ngu Thừa Diễn đã xấu hổ đến mức đỏ mặt rồi.

Hắn ngập ngừng, kìm nén một hồi lâu, cuối cùng lắp ba lắp bắp nói: "Sinh nam hay nữ đều như nhau cả!"

Ngu Duy lúc này mới nhớ lại chuyện ngày hôm đó, nàng nghi hoặc nói: "Nhưng ta chỉ muốn một nữ nhi có thể biến thành mèo con thôi."

Nghĩ một lát, nàng lại nói: "Ta còn có thể chia sẻ hết đồ chơi của mình cho nàng nữa!"

Ngu Thừa Diễn dù có nói nhiều đến đâu, hắn cũng không thể biến thành mèo, mà trớ trêu thay đó lại là điều Ngu Duy muốn nhất.

Ghen tị khiến người ta mất đi lý trí, nhìn nữ nhi không tồn tại kia đang tranh giành sự yêu thích của Ngu Duy, hắn buột miệng nói: "Không nhất thiết phải là nữ nhi, nếu ngươi kết hợp với miêu tộc thì nhi tử cũng được."

Ngu Duy chớp mắt, nàng suy nghĩ một lát rồi cũng chấp nhận lời của Ngu Thừa Diễn.

"Ồ... ngươi nói đúng! Vậy thì nhi tử cũng được." Nàng ôm lấy đuôi của mình, dùng má cọ vào bộ lông xù mềm mại: "Chỉ cần là mèo con là được."

Ngu Thừa Diễn: ...

Hắn dường như đã thắng nhưng lại như đã thua.

Một nhi tử có thể biến thành mèo, vậy thì có liên quan gì đến hắn chứ.

Dù nếu cứ theo kế hoạch của hắn mà thực hiện thì hắn của sau này tuyệt đối sẽ không được sinh ra, nhưng điều đó không cản trở Ngu Thừa Diễn ghen tị. Đây là vấn đề nguyên tắc, chỉ cần hắn còn tồn tại một ngày, hắn nhất định phải là hài tử được mẫu thân yêu thương nhất.

Ngu Duy không biết những đấu tranh nội tâm trong lòng thanh niên, nàng ngủ một giấc trưa thoải mái trên cây, đến chiều thì bị một mùi thơm nức mũi đánh thức. Vừa mở mắt ra, nàng đã thấy Ngu Thừa Diễn đang nướng một con linh ngư trông rất béo và ngon.

Nàng lập tức tỉnh táo lại, sáp lại gần bên cạnh thanh niên, nước miếng sắp rớt ra rồi.

"Còn bao lâu nữa mới được ăn vậy?" Nàng ngồi bên cạnh Ngu Thừa Diễn, tay đặt trên đầu gối, dáng vẻ ngoan ngoãn, mắt không rời khỏi con cá nướng.

"Một lát nữa là được rồi, nhưng ta có câu hỏi muốn hỏi ngươi." Ngu Thừa Diễn vừa lật cá vừa nói: "Đồ ăn ngon và một hài tử có thể biến thành mèo, cái nào quan trọng hơn?"

Đây là câu hỏi kỳ quặc gì vậy, Ngu Duy ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng mờ mịt, rõ ràng là còn chưa phản ứng kịp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!