Chương 32: Sau này ta muốn sinh một nữ nhi

Sáng hôm sau khi Ngu Duy tỉnh lại, trong tay nàng vẫn còn nắm chặt chiếc trâm cài hình bướm.

Nàng ngáp một cái, ý thức còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, ngón tay đã cử động trước, lắc cho con bướm trên trâm không ngừng rung cánh.

Giờ giấc sinh hoạt của Ngu Duy giờ rất điều độ, cho dù là tự nhiên tỉnh giấc thì cũng vào khoảng thời gian các nữ tu khác đã rời giường để đi dọn dẹp.

Nữ đệ tử trực nhật chịu trách nhiệm quét dọn ngày hôm nay vừa đến gần đã bắt gặp tiểu yêu miêu cuộn mình trong chăn, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trắng trẻo và bàn tay phải đang cầm trâm cài.

Thấy nàng có vẻ rất thích chiếc trâm này, nữ tử bèn cười nói: "Có muốn ta giúp muội cài nó lên đầu không?"

Nàng vừa nghe hỏi vậy liền hoàn hồn, vội lắc đầu nguầy nguậy, giấu chiếc trâm vào trong chăn.

Các giường khác trong tẩm xá đều đã được dọn dẹp gọn gàng, chỉ còn thiếu nữ vẫn còn làm ổ trên giường. Nàng nghiêng mặt qua thì thấy Ninh Tố Nghi đang thu dọn hành lý.

"A Ninh, ngươi lại sắp đi à?" Nàng hỏi.

"Ừ, nhà ta có chút chuyện." Ninh Tố Nghi vừa xếp đồ vừa nói: "Lúc ta không có ở đây phải nghe lời Lăng Tiêu, đừng có bắt nạt hắn mãi. Khi về ta sẽ mang đồ ngon cho ngươi."

Ninh Tố Nghi gần như cứ vài tháng lại phải rời môn phái một chuyến, Ngu Duy đã quen với việc này rồi.

"Ta có bắt nạt hắn đâu." Thiếu nữ tì cằm lên gối, lẩm bẩm nói.

Dù nàng thừa nhận đôi lúc mình quả thực có hơi vô lý nhưng Ngu Thừa Diễn là tự nguyện mà, sao có thể gọi là bắt nạt được chứ. Hơn nữa, nàng thật sự có thể cảm nhận được, tên Ngu Thừa Diễn đó còn khá vui vẻ khi bị nàng bắt nạt.

Ninh Tố Nghi đưa tay xoa đầu nàng: "Ta đi đây."

"Ngươi phải về nhanh nhé." Ngu Duy cọ cọ vào lòng bàn tay nàng: "Ta sẽ nhớ ngươi."

"Được." Giọng Ninh Tố Nghi dịu đi rất nhiều.

Đợi đến khi Ninh Tố Nghi chào tạm biệt các nữ đệ tử khác rồi rời khỏi tẩm xá, Ngu Duy mới lại rúc lại vào trong chăn.

Thông thường, lúc các đệ tử khác rời tẩm xá cũng là lúc nàng phải thức dậy. Bây giờ nàng ngày nào cũng dậy sớm như vậy, thực ra không liên quan gì đến việc tiến bộ trong khả năng tự lập mà hoàn toàn là vì Ngu Thừa Diễn nấu ăn ngon lại còn kiểm soát thời gian ba bữa nghiêm ngặt, cũng coi như nắm được yếu huyệt của tiểu yêu miêu.

Nàng nằm một lát rồi lại lấy trâm cài ra chơi, đúng lúc này, nữ đệ tử cùng phòng Đường Thiên Tâm bước tới.

"Tiểu Duy, hôm nay muội có bận không?" Đường Thiên Tâm có chút do dự hỏi, nàng nói: "Chiều nay mọi người muốn tụ tập một chút, muội có thời gian đến không?"

Đường Thiên Tâm lo rằng Ngu Duy tu luyện cùng cường giả Kim Đan kỳ, e là không có thời gian làm chuyện khác. Nàng ấy không biết rằng Ngu Duy mỗi ngày nhiều nhất cũng chỉ tu luyện nửa canh giờ, thời gian còn lại đều dùng để chải lông phơi nắng.

"Ta muốn tới!" Ngu Duy không nghĩ ngợi mà đồng ý ngay, nàng lại tò mò hỏi: "Tại sao lại tụ tập vậy?"

"Kết quả khảo hạch nửa tháng trước có rồi." Đường Thiên Tâm giải thích: "Ta và vài người nữa đều đã qua khảo hạch, tháng sau sẽ đến nội môn để báo danh nên mọi người muốn tụ họp trước lúc chia tay."

Toàn bộ Huyền Thiên Tiên Tông đông nhất chính là đệ tử ngoại môn, có thể từ trong số đông đệ tử đó thăng lên nội môn tuyệt đối là chuyện đáng tự hào và khoe khoang.

Ngu Duy không hiểu lắm chuyện này đối với đệ tử bình thường khó khăn đến mức nào, nàng còn chưa hiểu được ý của câu nói này, chỉ thắc mắc hỏi: "Chia tay là sao, các tỷ cũng phải ra ngoài à?"

Kể từ khi có kết quả, Đường Thiên Tâm vẫn luôn rất kích động và vui vẻ. Trở thành đệ tử nội môn mới được coi là thực sự bắt đầu tiến bước trên con đường trở thành 'tu tiên giả', sau này nàng không cần làm tạp dịch nữa, chỉ cần toàn tâm toàn ý tu luyện là được.

Một chuyện tốt lớn như vậy, dù nói với ai đối phương cũng sẽ lập tức hiểu được tầm quan trọng của nó, bạn bè thân thiết tụ họp một bữa trước khi rời ngoại môn cũng là chuyện không khó hiểu.

Nhưng nhìn đôi mắt trong veo như mắt mèo của thiếu nữ và câu hỏi của nàng, tâm trạng vui vẻ ban đầu của Đường Thiên Tâm bỗng chốc phai nhạt.

Nàng chợt nhận ra, Ngu Duy không hiểu những chuyện thường tình này, có lẽ trong mắt nàng, người quen sắp rời đi không thể xem là một chuyện vui.

Đường Thiên Tâm do dự một chút rồi nàng thấp giọng nói: "Không phải ra ngoài, mấy ngày nữa chúng ta phải đến nội môn báo danh, lúc đó sẽ được chuyển đến ngọn núi của nội môn, cho nên... là bữa cơm chia tay."

Ngu Duy lập tức mở to mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!