Ngu Thừa Diễn biết sự kiên nhẫn của Tạ Kiếm Bạch có hạn, hôm nay thật sự moi được chút chuyện từ miệng y đã là một niềm vui bất ngờ, đến đây cũng coi như đủ rồi.
"Được, ta nói tiếp." Lần này Ngu Thừa Diễn vô cùng dứt khoát.
"Ta và mẫu thân vẫn luôn sống trên hòn đảo đó, lúc nhỏ ba chúng ta cũng được coi là một gia đình bình thường nhưng sau khi ta lên chín tuổi, ngươi không mấy khi trở về." Ngu Thừa Diễn nói: "Có khi một tháng về một, hai lần, có khi hai ba tháng cũng không thấy mặt."
"Đến hai năm ta mười lăm, mười sáu tuổi, cả năm ngươi cũng chỉ lộ diện ba lần." Nói đến thời điểm này, thanh niên im lặng một lúc rồi mới cất lời: "Năm ta mười sáu tuổi, có năm vị thần tiên xông vào không đảo, bên cạnh còn mang theo hai con tiên thú khổng lồ. Bọn họ..."
Ngón tay Ngu Thừa Diễn siết chặt lấy tay vịn, đầu ngón tay trắng bệch.
"Bọn họ nói, chúng ta sở dĩ có họa sát thân, muốn trách thì phải trách ngươi, 'Ai bảo các ngươi là người của Tạ Kiếm Bạch'..."
"Sau đó... bọn họ..." Ngu Thừa Diễn có phần không nói tiếp được, hắn th* d*c một hồi lâu, cuối cùng úp mặt vào lòng bàn tay, đau đớn nói: "Vốn dĩ những người đó không vội giết bà ấy như vậy, nhưng thấy họ định giết ta, mẫu thân... mẫu thân đã tấn công họ, rồi... chết ngay trước mặt ta..."
Ngu Thừa Diễn buông tay xuống, đôi mắt hắn đã đỏ ngầu: "Lúc đó ta mất đi ý thức, khi tỉnh lại đã không còn ở không đảo nữa. Ninh dì nói những kẻ đó đã chết, ta vì là huyết nhục của ngươi mà trời sinh đã có tiên cốt và có một nửa thần cách không hoàn chỉnh. Lúc đó ta bị kích động, muốn cùng những kẻ đó đồng quy vu tận nên đã dùng uy lực tự hủy thần cách để g**t ch*t chúng."
Thần cách được chia làm hai loại, một là tu sĩ phàm trần như Tạ Kiếm Bạch phi thăng, khi ở Thiên giới từ tiên lên thần, công đức viên mãn sẽ hóa thành thần cách. Loại còn lại là thần tiên bẩm sinh hoặc do trời đất thai nghén mà thành, hoặc là hài tử của thần tiên, sinh ra đã có thần cách.
Chỉ có điều, thần cách bẩm sinh không mạnh bằng thần cách có được sau ngàn vạn lần rèn luyện, đây cũng là lý do vì sao thần tiên phải hạ phàm độ kiếp. Rèn luyện bản thân là một khía cạnh, vì thương sinh mà cúc cung tận tụy, làm một vị thần tốt, được bá tánh công nhận, có được công đức mới được xem là một vị thần thật sự là một khía cạnh khác.
Trường hợp chỉ sở hữu nửa thần cách không trọn vẹn như Ngu Thừa Diễn e rằng trên đời chỉ có một mình hắn.
"Sau đó thì sao?" Tạ Kiếm Bạch hỏi.
"Sau đó?" Ngu Thừa Diễn lạnh giọng nói: "Ninh dì lo hậu sự cho mẫu thân ta, vì để đợi ngươi, linh đường đã quàn linh cữu ba ngày, vậy mà ngươi như thể bốc hơi khỏi nhân gian này vậy, không hồi âm, không một tin tức nào, đến ngày thứ ba ngươi mới xuất hiện."
Ngu Thừa Diễn vĩnh viễn không thể quên được tháng Chín năm đó.
Hắn quỳ trong linh đường từ sáng đến tối, nỗi đau và lòng hận thù trong lòng dần dần biến thành chết lặng. Ninh Tố Nghi giữ vai hắn, giục hắn đi nghỉ ngơi nhưng hắn không hề nhúc nhích, chỉ nhìn tro hương cháy tàn trước linh cữu.
Quỳ suốt ba ngày, sự chết lặng ấy đã chuyển thành lòng căm hận đối với Tạ Kiếm Bạch.
Tại sao lại như vậy?
Nếu y thật sự quan tâm đến họ, sẽ không thể nào đếm mức ngay cả chuyện lớn như mẫu thân qua đời mà y lại không lập tức lao đến.
Y là người mạnh nhất thiên hạ, tại sao y không xử lý ổn thỏa kẻ thù của mình, để chuyện của y liên lụy đến mẫu thân?
Thiếu niên mười sáu tuổi đã là cường giả đỉnh Kim Đan kỳ, hắn có thể nghe thấy từ xa những kẻ khác đang bàn tán sau lưng, nghị luận về hôn sự của Thiên Tôn từng gây chấn động Lục giới năm nào lại kết thúc bằng một màn thê thảm đến vậy. Nữ nhân đó đã chết, Thiên Tôn lại chẳng thèm xuất hiện, bản thân điều đó đã nói lên một vài chuyện.
Ngu Thừa Diễn muốn giết những kẻ nói bậy đó, muốn bọn họ câm miệng lại nhưng đầu gối hắn quá nặng, trái tim như một cái hố không đáy, cứ rơi mãi xuống, thậm chí hắn không có cả sức lực để mở miệng, dường như chấp niệm duy nhất còn lại trên đời của hắn là quỳ ở đây, canh giữ linh cữu của mẫu thân.
Ninh Tố Nghi là tiểu thư thế gia, lúc đó bà đã nắm trong tay nhà họ Ninh và mấy tòa tiên thành phụ thuộc Ninh thị, linh đường đương nhiên cũng được đặt ở Ninh thị. Ngu Thừa Diễn có thể nghe thấy mỗi ngày bà đều đi khắp nơi mắng người, bắt mọi người phải giữ mồm giữ miệng. Nhưng bà càng mắng dữ, càng quản nghiêm, lời đồn đại vớ vẩn lại càng lan nhanh.
Ngày thứ ba Ngu Thừa Diễn quỳ trước linh đường, Tạ Kiếm Bạch cuối cùng cũng xuất hiện. Ninh Tố Nghi xông tới tát y một cái, nói rất nhiều lời khó nghe nhưng Tạ Kiếm Bạch lại không nói một lời.
Hắn chỉ nhớ trong linh đường, thanh âm nam nhân khàn khàn nói: "Xin lỗi."
Y đang xin lỗi ai?
Đến nước này rồi, ai còn cần lời xin lỗi của y nữa.
Nhớ lại tháng Chín đen tối đó, tâm trạng của Ngu Thừa Diễn càng thêm u uất.
Sau một lúc lâu sau, hắn mới uể oải cất lời: "Chuyện là như vậy."
Tạ Kiếm Bạch nhíu chặt mày.
Y hỏi: "Những kẻ đó làm sao có thể xuyên qua được kết giới do ta thiết lập?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!