Cơn tức giận của Ngu Thừa Diễn bị Tạ Kiếm Bạch cắt ngang, thay vào đó là một cảm giác thất bại và bực bội khó tả.
Tạ Kiếm Bạch dường như lúc nào cũng ung dung tự tại, nắm chắc phần thắng. Còn hắn ở trước mặt y dường như lúc nào cũng ở thế bị động.
Ngu Thừa Diễn cau mày, hắn đi thẳng vào vấn đề mà chất vấn: "Ngươi có phải đã đến gặp nương ta không?"
"Phải." Tạ Kiếm Bạch trả lời.
Nhìn gương mặt lãnh đạm và bình tĩnh đó của nam nhân, cơn tức giận của Ngu Thừa Diễn lại bùng lên. Hắn biết Tạ Kiếm Bạch sẽ không và cũng không thèm nói dối nhưng thái độ của nam nhân này thật sự khiến người ta phải tức giận.
"Ngươi...." Ngu Thừa Diễn trừng mắt nhìn y, hắn lạnh giọng nói: "Ngươi lúc đó đã đồng ý với đề nghị của ta, tại sao còn đến gặp bà ấy?"
"Ta đồng ý với cách làm của ngươi nhưng ta chưa từng đảm bảo sẽ luôn giữ khoảng cách với nàng."
Giọng Tạ Kiếm Bạch thanh lãnh và đạm mạc, y nhìn về phía Ngu Thừa Diễn.
"Lăng Tiêu, ta nhận ra ngươi dường như luôn xem ta là người phụ thân có quan hệ huyết thống với ngươi, điều này cho ngươi một sự tự tin khó hiểu. Nhưng đối với ta, hai người các ngươi chẳng qua chỉ là người lạ, ta không thể nào xem như không thấy được."
Lồng ngực Ngu Thừa Diễn phập phồng, hắn trừng mắt nhìn Tạ Kiếm Bạch nhưng lại không nói nên lời.
Hắn đương nhiên biết nam nhân nói đúng, nếu bên cạnh mình đột nhiên xuất hiện thê nhi đến từ tương lai, Ngu Thừa Diễn cũng không thể tin lời nói từ một phía của họ mà nhất định sẽ bí mật tiếp cận điều tra.
Nhưng hắn chính là không thể đè nén được sự bốc đồng của mình khi đối mặt với Tạ Kiếm Bạch.
Năm đó Ngu Thừa Diễn chưa đầy trăm tuổi đã phi thăng rồi ở lại Thiên đình đương trị hơn ba ngàn năm. Tuổi của hắn bất luận là đối với tu tiên giả hay thần tiên thì vẫn rất trẻ.
Chỉ là hắn sớm đã trưởng thành, sau khi thành tiên cũng thuận lợi có được tiên chức, tuy tuổi hắn còn nhỏ nhưng vì gương mặt giống Tạ Kiếm Bạch đến bảy phần cùng với phong cách làm việc gọn gàng dứt khoát như phụ thân mình và tính cách thêm phần thân thiện, lễ phép hơn nên hắn rất nhanh đã được công nhận và tin tưởng.
Ngu Thừa Diễn đối với người ngoài luôn có vẻ bình tĩnh và kiệm lời, duy chỉ khi gặp Tạ Kiếm Bạch, hắn dường như vẫn là thiếu niên phẫn uất năm nào.
Hắn ở trước mặt Ngu Duy luôn trưởng thành và đáng tin cậy nhưng ở trước mặt Tạ Kiếm Bạch, hắn lại giống như một hài tử không có lý trí, không thể kìm nén được sự bốc đồng trong lòng.
Lồng ngực Ngu Thừa Diễn phập phồng một lúc lâu, sau đó hắn mới khàn giọng nói nhỏ: "Vậy sau này, ngươi có thể đừng đến gần bà ấy nữa được không?"
"Đối mặt với ta, tại sao ngươi luôn yếu đuối như vậy?" Thanh âm của Tạ Kiếm Bạch lãnh đạm: "Ngươi không phải rất hận ta sao?"
Ngu Thừa Diễn không dám tin mà nhìn Tạ Kiếm Bạch, hắn không ngờ mình lại nghe được câu trả lời như vậy mà đôi mắt của Tạ Kiếm Bạch thì vẫn lạnh như băng, không một gợn sóng.
"Tên thật của ngươi là gì?"
Bầu không khí đã bắt đầu căng như dây đàn, Tạ Kiếm Bạch lại đột nhiên hỏi một câu không liên quan.
"Câu hỏi này có ý nghĩa gì sao, ngươi cũng đâu có để tâm." Ngu Thừa Diễn dùng ngữ khí không tốt đáp lời.
Tạ Kiếm Bạch trầm mặc không nói gì.
Ngu Thừa Diễn chán ghét sự im lặng ít lời này của nam nhân, chỉ cần y giải thích thêm một câu, dù là một câu tàn nhẫn như 'muốn biết cái tên sai lầm không nên tồn tại của ngươi là gì', Ngu Thừa Diễn cũng sẽ nói cho y biết tên của mình.
Tên của hắn là do Tạ Kiếm Bạch đặt, bởi vì theo ký ức thời thơ ấu, mẫu thân hắn đã từng muốn gọi hắn là Ngu Giác Giác.
Nếu là người khác đặt tên như vậy có lẽ chỉ là có lệ mà thôi nhưng người đặt tên lại là Ngu Duy, với trình độ văn hóa và tính cách của nàng thì lúc đặt cái tên này, nhất định nàng đã trải qua quá trình suy nghĩ rất nghiêm túc và kỹ càng.
Nhưng Tạ Kiếm Bạch lại không nói nữa.
Y luôn như vậy, khi đối mặt với những chuyện ngoài công vụ, Tạ Kiếm Bạch dường như luôn tỏ ra như câu trả lời không mấy quan trọng, như thể thế gian này không có chuyện gì làm y thật sự để tâm.
Cơn tức giận cũng đã qua rồi, Ngu Thừa Diễn bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Ngón tay hắn khẽ cong, chiếc ghế ở góc phòng bay tới, đáp xuống phía bên kia của chiếc bàn gỗ trong thư phòng của Tạ Kiếm Bạch.
Ngu Thừa Diễn kéo ghế ngồi xuống, giọng hắn hơi khàn và trầm: "Chúng ta hãy chơi trò hỏi đáp đi, ngươi có bằng lòng không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!