Chương 3: Đúng là một chú mèo hoang

Ngày hôm sau, Ngu Duy vẫn như thường lệ theo sau Ninh Tố Nghi ra ngoài làm việc.

Đệ tử ngoại môn mỗi ngày đều có công việc tạp dịch, các đệ tử khác đều mong được làm việc ở bổn phong (*), làm xong rồi có thể đi tu luyện, học tập, chỉ có Ninh Tố Nghi là dẫn Ngu Duy mỗi ngày đều làm những công việc xa xôi cần vào trong núi.

(*Mỗi đệ tử sẽ được phân vào một phong nhất định để sinh sống và tu luyện. "Bổn phong" chính là đỉnh núi mà đệ tử đó thuộc về, nơi ở của họ.)

Đương nhiên đây là vì Ngu Duy, tuy nàng làm người cũng được, làm yêu cũng được, đều có thể chuyển đổi bất cứ lúc nào. Nhưng theo tập tính của nàng mà nói, mèo mới là bản thể.

Tuy ngày nào cũng giữ hình người không khó, nhưng điều này giống như con người suốt ngày mặc nguyên y phục mà ngủ, ở ngoài mặc thế nào, về nhà nghỉ ngơi hay ngủ nghỉ cũng không thay, lâu ngày sẽ cảm thấy tinh thần không được thư giãn, toàn thân khó chịu.

Ninh Tố Nghi đặc biệt chọn những công việc vào núi này là để Ngu Duy có cơ hội biến về thành mèo, giúp nàng hít thở một chút.

Nhưng đại điển tông môn mười năm một lần của Huyền Thiên Tiên Tông sắp được tổ chức, đây là một trong những hoạt động mà Huyền Thiên Tông coi trọng nhất, các giáo tập cũng quản ngày càng nghiêm.

Ninh Tố Nghi làm việc thận trọng, thân phận Ngu Duy đặc biệt lại như vậy, nàng sợ nhỡ đâu thiếu nữ hóa mèo khi gặp giáo tập tuần tra, đối phương hoàn toàn có thể mượn cớ làm to chuyện, lúc đó sẽ rất phiền phức.

Nàng cũng giải thích với Ngu Duy như vậy, thiếu nữ đương nhiên không hiểu đại điển gì đó rốt cuộc vì sao lại quan trọng, nàng chỉ biết rằng nắng đẹp thế này, trời xanh thế này, mình lại không thể biến về thành mèo mà ngủ nướng.

Bình thường Ngu Duy nói rất nhiều, thoại bản nàng xem, thức ăn nàng ăn đều do Ninh Tố Nghi cho, nhưng nàng vẫn sẽ chia sẻ với Ninh Tố Nghi tâm tình cảm nhận mỗi ngày khi ăn cơm xem sách.

Tuy đều là những chuyện lặt vặt nhưng Ninh Tố Nghi rất sẵn lòng nghe.

Ninh Tố Nghi đã thấy nhiều con người gian trá xấu xa nên nàng càng trân trọng sự trong sạch, thuần khiết của tiểu yêu miêu, nghe nàng tỉ tê kể những chuyện bé bằng hạt vừng, lòng nàng ấy dường như cũng có thể an tĩnh lại..

Theo lý mà nói hôm qua bọn họ đã tách xa một chiều tà, đã đủ để Ngu Duy hôm nay nói cả buổi, nhưng không biết có phải vì Ninh Tố Nghi không cho nàng biến về thành mèo hay không mà thiếu nữ hôm nay uể oải hẳn.

Ngu Duy nằm úp trên đầu gối Ninh Tố Nghi r trông vô cùng yên lặng ngoan ngoãn, mái tóc đen trượt xuống theo lưng thiếu nữ, để lộ một đoạn cần cổ trắng ngần.

Cả người nàng đều ủ rũ, không ăn cũng không nói. Ninh Tố Nghi chỉ có thể nhìn thấy hàng mi dài dày của nàng khẽ run rẩy, toát ra vẻ uể oải, không như ngày thường tràn đầy sức sống mà đi quan sát khắp nơi.

Nhìn Ngu Duy với bộ dạng miêu sinh vô vị này, Ninh Tố Nghi vừa bất lực vừa buồn cười, đến cùng nàng vẫn có chút xót xa.

Cũng không biết tiểu yêu quái này lớn lên thế nào lại nhõng nhẽo như vậy, đây mới là lần đầu tiên không cho nàng biến về nguyên hình, nàng liền lập tức trở nên sa sút, tủi thân như vậy.

Thật đúng là một chút khổ cũng không chịu được.

Nữ tử dịu dàng nói: "Một khắc, được không?"

Một khắc thì một khắc!

Mắt Ngu Duy sáng bừng, chỉ trong nháy mắt, trên đầu gối Ninh Tố Nghi đã có thêm một chú mèo nhỏ tuyết trắng lông xù.

Nó ngẩng đầu lên, kêu meo meo, trán cọ cọ vào ngón tay Ninh Tố Nghi, tự cọ mình đến mức lăn lộn một vòng.

Ninh Tố Nghi ôm nó vào lòng rồi vuốt lông, mèo nhỏ thoải mái đến mức nheo mắt lại, móng vuốt nhẹ nhàng ấn vào cánh tay nàng đạp đạp, toàn thân đều lộ ra vẻ vui vẻ.

Vừa vuốt lông, tâm trí Ninh Tố Nghi lại không khỏi lang thang xa.

Nàng nhớ mèo đạp sữa (*) là bản năng nũng nịu xin sữa với mẹ, chỉ là rất rõ ràng, Ngu Duy dường như không có phụ mẫu.

(*Đạp sữa là một hành vi bản năng của mèo, biểu hiện bằng cách mèo dùng hai chân trước đạp/ấn nhẹ nhàng luân phiên lên bề mặt mềm (như chăn, gối, hoặc thân người), giống như động tác nhào bột. Hành vi này xuất phát từ lúc mèo còn nhỏ, khi mèo con bú sữa mẹ, chúng dùng chân trước đạp nhẹ lên bụng mẹ để k*ch th*ch tuyến sữa, giúp sữa chảy ra dễ dàng hơn.)

Ninh Tố Nghi trước đây đã từng hỏi về quá khứ của Ngu Duy, thiếu nữ không biết mình từ đâu tới, nàng chỉ có ký ức mấy năm gần đây, tức là quãng thời gian lang thang với hình dạng mèo ở biên giới nhân gian.

Có thể khẳng định, Ngu Duy chưa từng được dạy dỗ tử tế. Là một yêu tộc, nàng biến về thành mèo rồi sau đó lại không biết nói chuyện... Phải biết rằng đây không phải chuyện khó, nếu có trưởng bối yêu tộc thì nàng cũng không đến nỗi tới giờ vẫn chưa học được.

Xem ra dù là biến về mèo, biến thành người hay dùng đuôi câu cá đều do nàng tự mày mò trong lúc nghịch ngợm mà lĩnh ngộ.

Quả thật là một chú mèo hoang nhỏ mà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!