Chương 29: Phản ứng cai nghiện

Khi dòng máu thuộc về Tạ Kiếm Bạch trào vào cổ họng, đôi mắt thiếu nữ cũng theo đó khẽ nheo lại, trong đáy mắt màu hổ phách xuất hiện con ngươi nhỏ lại của thú vật, một chút lý trí cuối cùng cũng tiêu tan hết.

Ngu Duy trước đây luôn ngửi thấy mùi vị ngọt ngào mời gọi từ trên người Ninh Tố Nghi và Ngu Thừa Diễn khi họ bộc lộ cảm xúc tiêu cực, tiếc là họ đều là những người lý trí, mùi hương quyến rũ đó luôn chỉ thoáng qua trong chốc lát.

Còn Tạ Kiếm Bạch, trên người hắn luôn quấn quýt những mùi hương chỉ có thể tạm thời lưu lại trên người khác và còn ngọt đến tận xương tủy.

Có lẽ là vì thực lực của hắn quá mạnh, Sát Lục Đạo vạn năm đã rèn giũa hắn như một món vũ khí, trên đời không có một tu sĩ nào có thể đạt đến đỉnh cao của hắn, đương nhiên cũng không có ai ngửi thơm hơn hắn, giống như một liều bạc hà chí mạng đối với mèo.

Con ngươi mèo của thiếu nữ có chút mơ màng, nàng chỉ còn lại bản năng săn mồi của loài thú, không những không biết điểm dừng, ngược lại nàng còn nhanh chóng không chỉ thỏa mãn với việc hút máu, răng nanh của nàng trở nên sắc nhọn, nàng mở miệng cắn mạnh xuống.

Tạ Kiếm Bạch mặc cho Ngu Duy nắm chặt cánh tay mình, cơ thể vốn cứng như sắt thép trước mặt nàng dường như đã trở thành xương thịt, cánh tay hắn bị thiếu nữ vô tình cào ra những vết thương ngang dọc đan xen.

Nơi bị thương nặng nhất của hắn là gần cổ tay, chỗ đó bị Ngu Duy rạch một vệt máu, còn có những vết cào nhỏ bây giờ lại bị nàng cắn mạnh một miếng, quả thực là một mớ hỗn độn.

Máu nhuộm đỏ đôi môi của thiếu nữ, trượt dài theo chiếc cằm nhỏ nhắn của nàng.

Cảnh tượng này vốn nên là cảnh máu me kinh dị nhưng không biết có phải vì gương mặt ngây thơ không rành thế sự của Ngu Duy mà ngay cả chuyện cắn người cũng trông không nhuốm chút bụi trần, hay là vì sự phối hợp cam tâm tình nguyện của Tạ Kiếm Bạch mà hai người đã tạo nên một khung cảnh yêu dã mà lại thuần mỹ.

Ngực Tạ Kiếm Bạch phập phồng, hàng mi hắn khẽ run, đôi mắt luôn lạnh nhạt vô tình dường như bị bao phủ bởi một lớp sương mù.

Đã quá nhiều năm hắn không có cảm giác, đôi khi hắn thậm chí còn mơ hồ cảm thấy mình sinh ra đã ở trong bóng tối, vô tri vô giác, còn cuộc sống bình thường ngắn ngủi hơn mười năm đầu đời mới là ảo ảnh mà hắn tự tạo ra.

Mấy ngàn năm nay, Tạ Kiếm Bạch chỉ có thể cảm nhận được một chút mùi vị bị thương ở Vô Tận Chi Hải.

Không phải hắn thích bị thương, chỉ là những cảm giác như xúc giác, đau đớn mà người thường có thể dễ dàng có được lại cần Tạ Kiếm Bạch phải trả một cái giá rất lớn mới có thể đổi lấy, thậm chí phải chịu đựng sự ác ý nhân lên vạn lần, muốn xé nát và hủy diệt hắn bất cứ lúc nào của Vô Tận Chi Hải.

Đây là lần đầu tiên trong vạn năm qua Tạ Kiếm Bạch không cần phải chịu đau đớn mà vẫn có thể cảm nhận được mình vẫn còn sống.

Khi nàng cắn mạnh, máu tươi không ngừng tuôn ra lại bị tiểu yêu miêu tham lam l**m sạch. Cánh tay Tạ Kiếm Bạch khẽ run, theo động tác của nàng, những giọt mồ hôi li ti trượt xuống từ chân mày của nam nhân, lướt qua đôi mắt thất thần của hắn.

Dưới sự cám dỗ cực lớn, cả hai đều sắp mất đi lý trí, đúng lúc này, giới hạn cuối cùng mà Tạ Kiếm Bạch đã tuân theo bấy lâu nay vang lên hồi chuông cảnh báo đột ngột đánh thức hắn.

Cánh tay vẫn liên tục truyền đến cảm giác khiến hắn không thể từ bỏ, nhưng mà, nhưng mà không đúng, như vậy không đúng .... Tạ Kiếm Bạch đột nhiên nhận ra mọi thứ đang mất cân bằng, đang thoát khỏi tầm kiểm soát của hắn, lý trí của hắn đang bị nuốt chửng.

Một nỗi sợ hãi tột độ thậm chí còn vượt qua cả cảm giác vừa rồi khiến sống lưng của nam nhân đột nhiên toát ra một lớp mồ hôi lạnh.

Ngu Duy đang nuốt một cách vui vẻ và chuyên chú, đột nhiên hai tay nàng trống không. Nàng bất mãn ngẩng đầu lên liền thấy Tạ Kiếm Bạch đã lùi lại mấy bước, giữ khoảng cách với nàng.

Tạ Kiếm Bạch dựa vào thân cây, ngực hắn phập phồng, đôi môi không còn chút huyết sắc, trong con ngươi là nỗi sợ hãi và hoảng loạn.

Hắn sợ hãi cảm giác mất kiểm soát này.

Máu tươi nhỏ giọt lên ống tay áo trắng tinh của hắn, trông có chút chật vật nhưng đôi mắt Ngu Duy lại dán chặt vào đó. Dáng vẻ của hắn thật sự... tiểu yêu miêu không có nhiều chữ trong đầu không thể diễn tả được cảm giác này, chỉ thấy cổ họng nàng bất giác nghẹn lại.

Giống như một người vốn nên thanh tâm quả dục, trong sạch không vướng bụi trần lại rơi vào cõi phàm, máu làm bẩn hắn nhưng cũng làm hắn sống lại.

Dù là con mèo xinh đẹp đến đâu cũng là kẻ săn mồi bẩm sinh, bản tính hoang dã của Ngu Duy bị k*ch th*ch vẫn chưa tan đi, trong miệng nàng là vị ngọt của 'con mồi' nhưng con mồi lại chạy thoát khỏi móng vuốt của nàng.

"Meo!"

Ngu Duy nhất thời quên mất mình vẫn đang ở hình người, nàng không vui mà hung hăng cảnh cáo một tiếng.

Tạ Kiếm Bạch vốn đang chìm trong sự tự chán ghét vì bản thân đã mất đi kiểm soát, bỗng nghe hắn nghe thấy giọng điệu mềm mại của thiếu nữ khiến hắn ngơ ngẩn ngẩng đầu lên.

Mãi đến khi Ngu Duy lao tới, Tạ Kiếm Bạch mới hoàn toàn tỉnh táo, hắn dùng ngón trỏ điểm vào trán nàng. Thân thể thiếu nữ đột nhiên mềm nhũn, Tạ Kiếm Bạch đỡ lấy nàng, bàn tay hắn đặt lên đan điền của Ngu Duy.

Rất kỳ lạ, lần trước nàng chỉ nuốt vài ngụm sát khí đã khiến tiểu yêu miêu thẳng tiến lên Luyện Khí Kỳ nhưng hôm nay nàng ăn nhiều hơn, trong đan nguyên lại không có phản ứng gì.

Tạ Kiếm Bạch đang trầm tư thì bỗng nhận ra có gì đó không đúng... ngón tay hắn sao lại cảm nhận được xúc giác từ vải áo của Ngu Duy?!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!