Chương 28: Lực hấp dẫn

Tạ Kiếm Bạch tiếp cận Ngu Duy là vì chính sự.

Trong bốn vị Thiên Tôn, Mộ Thanh chưởng quản văn tự và hồ sơ thiên hạ. Nàng và Tiêu Lang cùng nhau tìm kiếm nửa tháng và đã tìm ra hơn hai mươi loài Thần thú và Thụy thú tương tự với tộc mèo.

Nào là hổ, cáo, sói... thậm chí còn tìm thấy cả cửu vĩ yêu miêu, phần lớn đều là động vật lông xù.

Tuy trong đó cửu vĩ yêu miêu có vẻ tương đối giống tộc mèo nhưng Tạ Kiếm Bạch cho rằng hình tượng và năng lực của những Thần thú này thực tế lại khác xa so với những gì Ngu Duy thể hiện.

Nếu nói có thể cắn bị thương Tạ Kiếm Bạch có lẽ còn có thể giải thích là có huyết mạch Thần thú, vậy thì bộ dạng nàng hấp thụ sát khí lại không giống với bất kỳ Thần thú nào mà các Thiên Tôn tìm ra.

Mộ Thanh và Tiêu Lang đề xuất một con liền bị Tạ Kiếm Bạch phủ định một con. Hai người tìm tài liệu nửa tháng, chưa đến thời gian một nén hương đã bị bác bỏ toàn bộ.

"Kiếm Bạch, ngươi làm sao chắc chắn suy nghĩ của mình không sai được?" Tiêu Lang bất đắc dĩ nói: "Ngươi cũng không hiểu rõ yêu miêu đó, cũng chỉ mới gặp một hai lần, lỡ như nàng có những điểm đặc biệt khác mà ngươi chưa thấy thì sao."

Tạ Kiếm Bạch không nói gì.

Tiêu Lang và Mộ Thanh nhìn nhau, với sự hiểu biết của họ về Tạ Kiếm Bạch, e rằng hắn sẽ không có đủ kiên nhẫn để tiếp cận ai, hắn từ trước đến nay đều không thích giao du với người khác.

Nếu không thì cũng không đến mức quen biết vạn năm mà hắn vẫn còn gọi họ theo cách xa lạ là Tiêu Thiên Tôn, Mộ Thiên Tôn.

Mộ Thanh cũng khuyên: "Chúng ta biết ngươi có lẽ không muốn làm vậy nhưng cứ coi như là vì chính ngươi đi mà đi điều tra thêm một chút. Sớm ngày giải quyết chuyện hạ giới rồi sớm ngày trở về Thiên giới, thiên đình còn có rất nhiều công việc cần ngươi quyết định, có được không?"

Tiêu Lang vừa định hùa theo vài câu liền nghe thấy giọng nói thanh lãnh của Tạ Kiếm Bạch vang lên: "Được."

Hửm... Hửm?!

Đợi đến khi kết thúc liên lạc, Tiêu Lang mới cảm thán nói với Mộ Thanh: "Hắn đáp ứng cũng thống khoái thật, quả nhiên chỉ có công vụ mới có thể khiến Tạ Kiếm Bạch phải nhún nhường."

Ngón tay Mộ Thanh khẽ động, những cuộn giấy đang trải trên mặt bàn lần lượt tự cuốn lại rồi gọn gàng rơi vào trong hộp.

"Chưa chắc." Nàng cất hộp đi: "Có lẽ bản thân Tạ Kiếm Bạch cũng có chút hứng thú với tiểu yêu miêu đó."

"Không thể nào, không thể nào." Nghe thấy lời này, Tiêu Lang liền xua tay: "Dù cho cây vạn tuế có nở hoa, Tạ Kiếm Bạch cũng sẽ không có hứng thú với người khác đâu."

Mộ Thanh nhìn hắn rồi cười như không cười nói: "Nếu Tạ Kiếm Bạch thật sự muốn công tư phân minh, hắn đã nên tiếp cận tiểu cô nương đó từ nửa tháng trước rồi, nhưng hắn lại cứ cố chấp đến mức phải để chúng ta đích thân đề nghị mới chịu đồng ý, ngươi nói xem chuyện này có kỳ lạ không?"

Tiêu Lang nghĩ một lúc, hắn cảm thấy lời Mộ Thanh nói dường như có lý.

Phong cách làm việc của Tạ Kiếm Bạch trước nay luôn gọn gàng và dứt khoát, hắn luôn dùng thời gian ngắn nhất để đưa ra lựa chọn tối ưu nhất. Lẽ nào họ không nói, hắn lại không biết mình nên điều tra tiểu yêu miêu đó sao?

Bình thường mà nói, Tạ Kiếm Bạch phân biệt được công tư, cho dù hắn không thích giao du với người khác, vì để sớm ngày trở về Thiên đình cũng nên có phản ứng ngay từ đầu. Nhưng hắn lại cứ cố chấp một cách khó hiểu, trì hoãn suốt nửa tháng, bị hai người họ khuyên nhủ, hắn mới 'miễn cưỡng đồng ý'...

Được Mộ Thanh nhắc nhở, Tiêu Lang càng nghĩ càng thấy hành vi của Tạ Kiếm Bạch dường như thật sự có chút cố ý, giống như đang tự dằn vặt với chính mình, không muốn thừa nhận mình đã bị tiểu cô nương kia khơi dậy hứng thú, còn phải chờ đồng liêu cho mình một cái cớ danh chính ngôn thuận.

Nhưng công tư phân minh mới là biểu hiện bình thường, hắn càng bất thường như vậy, chẳng phải càng chứng tỏ hắn đã có chút động tâm sao?

"Ngươi nói rất có lý." Tiêu Lang phàn nàn: "Cứ cảm thấy tên Tạ Kiếm Bạch đó không được bình thường cho lắm, đừng có làm chuyện gì dọa người ta sợ đấy."

Hạ giới.

Tạ Kiếm Bạch không hề biết mình bị hai vị Thiên Tôn khác bàn tán, hắn ngồi bên bàn, hàng mi khẽ cụp, ngón tay v**t v* mu bàn tay.

Ngu Duy đã liên tục nửa tháng không xuất hiện, hắn vô cùng chắc chắn tiểu yêu quái này đã quên hắn rồi.

Hắn yên lặng ngồi một lúc, không biết là đang nghĩ gì. Một lúc lâu sau, Tạ Kiếm Bạch lấy ngọc bài ra rồi liên lạc với Tiêu Tử Dực, bảo ông dẫn Ngu Thừa Diễn đi.

Tất cả đều là vì chính sự.

Khi Tạ Kiếm Bạch đứng trước mặt Ngu Duy, nhìn thấy nàng, mu bàn tay dưới tay áo hắn dường như lại âm ỉ đau rát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!