Chương 26: Nàng thật hung hăng càn quấy

Sau khi Ngu Thừa Diễn đồng ý ba ngày không tu luyện với Ngu Duy, không khí giữa hai Ngu lớn nhỏ lập tức trở nên hòa hợp và tốt đẹp hơn nhiều.

Ngoài ăn ra thì là chơi, mèo con muốn không vui cũng khó.

Ngu Thừa Diễn nói buổi trưa sẽ làm cá cho nàng ăn, Ngu Duy liền hăng hái đòi giúp hắn bắt cá. Thực ra nguyên liệu hắn dùng để nấu ăn cho nàng đều được cố gắng chọn lựa kỹ càng, dùng loại tốt nhất chứ không tùy tiện lấy nguyên liệu tại chỗ như vậy.

Hắn vốn định dùng linh ngư do Huyền Thiên Tông đặc biệt nuôi để nấu ăn nhưng thấy Ngu Duy vui vẻ như vậy, hắn vẫn đồng ý để nàng giúp, không làm nàng mất hứng.

Nhìn mèo con nằm bò bên bờ suối, dùng đuôi để câu cá, Ngu Thừa Diễn bất đắc dĩ thở dài.

Mẫu thân của hắn đúng là từ nhỏ đến lớn chẳng thay đổi gì mấy.

Thực ra Ngu Duy hiện tại vẫn chưa lớn thành dáng vẻ trong ký ức của hắn.

Hiện tại nàng cho người ta cảm giác vẫn là một thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi chưa trưởng thành, tuổi này tuy ở nhân gian có lẽ đã thành thân nhưng đối với yêu tộc mà nói thì vẫn là một thời kỳ rất non nớt.

Còn Ngu Duy trong ký ức tuổi thơ của Ngu Thừa Diễn đã là dáng vẻ của một nữ tử trưởng thành. Nàng sẽ cao hơn bây giờ, giống như một đóa hồng nở rộ hoàn toàn, mỹ lệ và mê người, không phụ lòng gen xinh đẹp di truyền của tộc mèo.

Hắn luôn cảm thấy mẫu thân mình là đại mỹ nhân đẹp nhất mà hắn từng thấy, tiếc là vị đại mỹ nhân này đẹp mà không tự biết, tính tình cũng không có gì thay đổi so với bây giờ.

Lúc nhỏ, Ngu Thừa Diễn bị mẫu thân kéo đi leo cây rồi xuống nước, vui chơi khắp nơi nhưng bà luôn hứng khởi theo từng đợt, phần lớn thời gian bà thích nằm ườn trên ghế bập bênh và trường kỷ để phơi nắng.

Lúc đó tuy Ngu Duy đã có tu vi Trúc Cơ Kỳ, hoàn toàn có thể dùng pháp bảo nhưng bà vẫn ham chơi như vậy, thích nhất là biến về hình dạng mèo để dùng đuôi câu cá như bây giờ.

Năm đầu tiên nhìn thấy Ngu Duy câu cá, Ngu Thừa Diễn mới ba tuổi. Cũng chính ngày hôm đó, hắn nhận được một tin xấu sét đánh ngang tai: vì hắn là con lai giữa yêu tộc và thần tiên nên rất không may hắn đã không được thừa hưởng đặc tính của yêu tộc từ Ngu Duy.

Nói cách khác, hắn giống cha nên không thể biến thành mèo.

Lần đầu tiên trong đời, Ngu Thừa Diễn ba tuổi đã gào khóc.

Hắn được Ngu Duy ôm vào lòng, dỗ thế nào cũng không nín, Tạ Kiếm Bạch ngồi bên cạnh, tay cầm cái trống bỏi mà Ngu Duy nhét cho rồi nói một cách rất nghiêm túc: "Dù không thể làm mèo, làm kiếm tu cũng rất tốt."

Tiểu Thừa Diễn liền lập tức khóc càng to hơn.

"Ai thèm làm thứ đó chứ!" Ngu Duy ôm nhi tử mình rồi phàn nàn.

Tạ Kiếm Bạch khẽ nói: "Nhưng lúc bốc đồ thôi nôi, nó đã chọn kiếm gỗ."

Người bình thường ai lại coi trọng chuyện bốc đồ thôi nôi chứ!

Giữa tiếng khóc của nhi tử, Ngu Duy lườm y một cái. Tạ Kiếm Bạch ngồi đó cứng đờ, trên gương mặt băng sơn hiếm khi hiện ra vẻ lúng túng, cuối cùng y bị Ngu Duy đuổi đi nấu cơm.

Chỉ là vòng đi vòng lại, Ngu Thừa Diễn cuối cùng vẫn làm kiếm tu.

Đúng lúc này, hắn đột nhiên nhận ra Ngu Duy không biết đã trở về từ lúc nào, nàng chống cằm nhìn y, tò mò nói: "Ngươi đang nghĩ gì mà vui thế."

Ngu Thừa Diễn lúc này mới nhận ra mình đã bất giác nghĩ về quá khứ, hắn bừng tỉnh, khóe miệng khẽ cong lên một chút rồi lập tức hạ xuống, hắn đưa tay xoa xoa đầu thiếu nữ.

"Bắt được cá rồi à?"

"Ừm ừm, ở kia hết đó."

Ngu Thừa Diễn thấy trên bờ có năm sáu con cá đang quẫy đuôi, Ngu Duy lượn lờ bên cạnh hắn, ra vẻ muốn được khen ngợi.

Nàng tu luyện liên tục gặp phải trắc trở, giờ cuối cùng cũng đến lĩnh vực mà mình giỏi, đương nhiên phải thể hiện cho thật tốt.

Ngu Thừa Diễn vốn định xem trước con cá nào thích hợp để nấu ăn nhưng Ngu Duy cứ ngồi xổm một bên, đôi mắt long lanh nhìn hắn. Thế là thanh niên đành phải khen nàng một hồi cho đã, đợi đến khi thiếu nữ vui vẻ rồi hắn mới tiếp tục làm việc chính.

"Chúng ta làm mấy con cá?" Ngu Duy hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!