Ngu Duy vẫn luôn có thể ngửi thấy mùi thông tin từ trên người người khác, giống như là tin tức tố dùng để giao tiếp giữa các loài động vật.
Mùi của đại đa số mọi người thường rất nhạt, gần như không có, trước đây nàng chỉ ngửi thấy mùi hương khác biệt trên người Ninh Tố Nghi và Ngu Thừa Diễn.
Tiểu yêu miêu thực ra cũng không nói chắc được tin tức tố đó có ý nghĩa gì, chỉ là ngày thường thì không sao nhưng khi cảm xúc của Ninh Tố Nghi và Ngu Thừa Diễn dao động, mùi hương sẽ càng rõ rệt hơn, nàng luôn dễ dàng ngửi một lúc là thấy đói.
Nhưng mùi vị này chỉ ngửi mà không ăn được, cuối cùng luôn khiến nàng biến nó trở thành cảm giác thèm ăn, lúc dùng bữa sẽ ăn thêm vài bát cơm cho đỡ thèm.
Đây là lần đầu tiên nàng gặp một người có mùi vị nồng đậm, thơm ngon đến vậy, gần như khiến nàng nhầm lẫn giữa khứu giác và thực tại, nam nhân không làm gì cả nhưng lại sáng rực như một viên dạ minh châu trong bóng tối.
Mèo con thậm chí còn không nhìn rõ hắn trông như thế nào, nó đã không còn sức lực để suy nghĩ, trong mắt mèo, đó quả thực là một miếng sườn lớn sống động và thơm ngon.
Cả người mèo sững ra, một lát sau, nó đuổi theo bản năng săn mồi, co giò chạy về phía Tạ Kiếm Bạch.
Hành động của tiểu yêu miêu hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Tạ Kiếm Bạch, hắn cau mày, người hơi nghiêng, lập tức biến mất không thấy tăm hơi.
Mèo trắng nhỏ phanh gấp một cái, nó mở to đôi mắt xanh, ngớ người nhìn con đường núi trống rỗng trước mặt.
Bạc hà mèo của nó đâu rồi? Một cây bạc hà mèo to như vậy, thơm như vậy đi đâu mất rồi?!
Rõ ràng trong không khí vẫn còn vương lại một tia hương vị vừa lạnh lẽo vừa ngọt ngào nhưng ngay cả một bóng người cũng không thấy.
Lần đầu tiên trong đời mèo, nó bắt đầu nghiêm túc ngửi mùi hương trong không khí.
Vì thế Tạ Kiếm Bạch vừa lẩn trốn trên một cái cây không xa liền nhận ra tiểu yêu miêu đã quay người, lại chạy về phía hắn.
Tạ Kiếm Bạch: ...
Lại một tình huống bất ngờ nữa.
Yêu miêu này tu vi thấp kém, làm sao lại có thể phát hiện được vị trí của hắn?
Kế hoạch mà Tạ Kiếm Bạch đã hứa với Ngu Thừa Diễn trước đó là thật lòng, hắn đến đây cũng chỉ vì muốn âm thầm quan sát nàng một chút, hoàn toàn không có ý định gặp mặt Ngu Duy, càng không ngờ mình lại bị phát hiện tung tích.
Nếu nó có thể tìm thấy mình, chứng tỏ trên người tiểu yêu quái này ắt hẳn có bản lĩnh gì đó mà hiện tại hắn chưa phát hiện ra.
Tạ Kiếm Bạch không trốn nữa, hắn dứt khoát xuất hiện trước mặt tiểu yêu miêu một lần nữa.
Con mèo trắng nhỏ vừa từ đường núi nhảy vào bụi cỏ lập tức nhận ra bạc hà mèo của nó đã trở lại. Nó ngẩng đầu, vừa định nhìn cho kỹ liền đột nhiên cảm thấy chóng mặt, một cơn buồn ngủ chợt ập đến.
Mèo con đi lảo đảo vài bước tại chỗ với tứ chi mềm nhũn, nó cố gắng lắc lắc đầu, muốn tập trung tinh thần nhưng vạt áo bạch y của người trước mắt vẫn ảnh chồng ảnh ngày càng nghiêm trọng, nó lảo đảo qua lại, cuối cùng vẫn lật ngửa bụng, ngã lăn ra bãi cỏ.
Ấn tượng cuối cùng trước khi mất đi ý thức là nó dường như bị bao bọc bởi một luồng khí lạnh hơn cả tuyết.
Hai canh giờ sau, chân trời dần hửng sáng, mấy con gà trống lớn do thực đường nuôi bắt đầu gáy vang.
Mèo trắng nhỏ ngủ say sưa trên cây, giấc ngủ này cực kỳ thoải mái, nó chép miệng, vốn định vươn vai nhưng đột nhiên giật mình tỉnh giấc, mở to đôi mắt mèo màu xanh biếc.
"Meo?!"
Nó mơ màng một lúc mới nhận ra mình đang ở đâu, dưới thân còn lót quyển thoại bản của nó. Một đêm trôi qua, bìa sách đã bị móng vuốt vô thức của nó cào ra nhiều vết hằn.
Mèo con ngẩng đầu, nó ngây người một lúc, luôn cảm thấy mình đã quên mất điều gì đó nhưng nghĩ mãi không ra. Nó bất động suy nghĩ một lát rồi rất nhanh đã chọn từ bỏ, bắt đầu chuyên tâm l**m láp lông sau lưng.
Không lâu sau, Ngu Thừa Diễn từ sớm đã đến bên bờ suối nơi y và Ngu Duy, Ninh Tố Nghi thường gặp mặt. Nơi đây được rừng cây bao bọc và có một khoảng đất trống nhỏ là thung lũng nối liền hai ngọn núi.
Ngoài Ngu Duy có thể tự do đi lại dưới hình dạng mèo và Ninh Tố Nghi có pháp bảo, các đệ tử ngoại môn bình thường hoàn toàn không thể đến đây từ khu rừng núi dốc đứng, lâu dần nơi này trở thành căn cứ bí mật của bọn họ.
Hôm qua Ngu Thừa Diễn bị sát ý của phụ thân mình dọa cho toát mồ hôi lạnh, tuy đã đạt được thỏa thuận nhưng cả đêm Ngu Thừa Diễn vẫn không được thoải mái, hắn dứt khoát đến sớm một chút, tiện thể hầm một nồi canh cho Ngu Duy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!