Tu Chân Giới coi Kiếm Tôn như thần minh, đời đời cung phụng, cảm kích đội ơn. Nhưng họ nào biết, vị Kiếm Tôn vĩ đại bảo vệ thiên hạ trong mắt họ thực chất lại chán ghét thế gian này đến tận xương tủy.
Tạ Kiếm Bạch lớn lên ở Tu Chân Giới từ nhỏ, vạn năm qua y đã quen nhìn những chuyện tăm tối bẩn thỉu.
Nếu bàn về hung tàn ác độc thì có ma tu luyện tà đạo, có yêu tộc hoang dã khó thuần, duy chỉ có con người, xấu cũng chẳng xấu cho triệt để, nhất định phải nhân nghĩa giả tạo, khoác cho hành vi độc ác của mình một cái danh hiệu danh chính ngôn thuận.
Y đã thấy quá nhiều tu sĩ giả dối, bị lợi ích làm cho mờ mắt, vì tư lợi của bản thân mà có thể vứt bỏ mọi giới hạn.
Trên đời này có quá nhiều anh hùng giả dối được dựng nên, người dù trung trinh bất khuất, thà chết không chịu khuất phục đến đâu, cũng chẳng qua là chưa bị đánh trúng yếu huyệt mà thôi. Trước lợi ích tuyệt đối và mạng sống của bản thân, bất luận là tình thân máu mủ hay tình sư đồ sâu đậm, hoặc là tình yêu chung thủy cũng đều chỉ là chuyện nực cười.
Thai nhi trong bụng mẹ đã bắt đầu tranh giành dưỡng chất của cơ thể mẹ để sinh tồn, sự ra đời của một đứa trẻ chính là một cuộc cướp đoạt tàn nhẫn.
Tạ Kiếm Bạch cho rằng bản tính con người là ác, y cũng chán ghét cái thế đạo "người không vì mình, trời tru đất diệt" này.
Y bảo vệ chúng sinh nhưng cũng thất vọng về chúng sinh.
Tạ Kiếm Bạch không thể yêu ai, tình yêu cần có d*c v*ng mà y chưa bao giờ có dục niệm.
Hơn nữa ... y cũng không cho phép bất kỳ ai kéo mình vào vũng bùn trần thế.
Thấy y sắp rời đi, Ngu Thừa Diễn giãy giụa trên mặt đất.
"Tạ Kiếm Bạch! Ngươi muốn làm gì, ngươi muốn giết một người vô tội sao?" Ngu Thừa Diễn nghẹn ngào nói: "Bà ấy không có bất kỳ tội lỗi nào, ngươi dựa vào đâu mà ra tay với bà ấy? Nếu có tội, đó cũng là tội của ngươi, nếu không có sự đồng ý của ngươi, thiên hạ này ai có cách nào đến gần ngươi được?!"
Những lời này nếu nói với người khác có lẽ sẽ chẳng có tác dụng gì.
Tu Chân Giới vốn là cá lớn nuốt cá bé, dù kẻ yếu không có tội nhưng kẻ mạnh giết một người cũng như nghiền chết một con kiến, cần lý do đặc biệt gì sao?
Nhưng Tạ Kiếm Bạch lại dừng bước.
Y nghiêng mặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn thanh niên.
Tim Ngu Thừa Diễn đang đập dữ dội cuối cùng cũng dịu đi đôi chút, hắn th* d*c một hơi rồi mệt mỏi nói: "Suy nghĩ của chúng ta không hề xung đột. Ngươi không muốn có quan hệ gì với chúng ta, ta cũng không hy vọng ngươi ở bên cạnh mẫu thân ta. Như vậy không phải rất tốt sao? Nước sông không phạm nước giếng, ngươi cứ tiếp tục làm Thiên Tôn chí cao vô thượng của ngươi, ta và mẫu thân sẽ sống cuộc sống của riêng mình."
Hắn ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: "Đợi đến khi tình duyên của hai người thật sự bị cắt đứt, tương lai bị thay đổi, ta cũng sẽ không còn tồn tại. Những chuyện ngươi bận tâm sẽ không xảy ra, không phải sao?"
Tạ Kiếm Bạch quay lại trước mặt Ngu Thừa Diễn, y vươn tay, giữ cằm của thanh niên, pháp lực lạnh như băng lập tức bao trùm lấy Ngu Thừa Diễn một lần nữa.
"Ngươi không muốn sống tiếp?" Hắn lạnh lùng hỏi.
Khóe miệng Ngu Thừa Diễn giật giật, hắn khàn giọng đáp: "Sớm đã không muốn sống nữa rồi."
Sau khi mẫu thân qua đời, trụ cột chống đỡ Ngu Thừa Diễn sống tiếp cũng sụp đổ.
Ban đầu, hắn chờ Tạ Kiếm Bạch giết mình nhưng nam nhân kia dường như đã quên mất lời nói năm xưa, không hề có ý định ra tay. Lúc đầu Ngu Thừa Diễn không hiểu, sau này hắn đoán, có lẽ vì hắn là bằng chứng duy nhất cho thấy Ngu Duy từng tồn tại nên Tạ Kiếm Bạch dù hận hắn đến đâu cũng sẽ không ra tay.
Quãng thời gian sau đó, hắn bất chấp sự phản đối của phụ thân, lấy tâm ma làm nguồn để tu luyện, Tạ Kiếm Bạch đã cảnh cáo hắn rằng tu luyện bằng tâm ma tuy làm ít công to nhưng thiên đạo sẽ không để hắn sống sót mà phi thăng thành tiên.
Ngu Thừa Diễn liền bắt đầu mong chờ đến ngày độ kiếp.
Lôi kiếp phi thăng quả nhiên là lợi hại, đánh cho hắn gần như hồn phi phách tán. Ngu Thừa Diễn cắn răng chịu đựng quá phân nửa, đến cuối cùng thì hắn hôn mê bất tỉnh.
Hắn cứ ngỡ lần này mình sẽ chết, ai ngờ vừa mở mắt đã thấy mình ở Thiên giới, người đến đón hắn là một vị Thiên Tôn tên Tiêu Lang.
Tạ Kiếm Bạch từ đầu đến cuối đều không lộ diện, Ngu Thừa Diễn cũng không mấy ngạc nhiên. Dù sao thì ngay từ đầu nam nhân kia đã không ủng hộ con đường tu luyện này của hắn, bây giờ dù hắn may mắn sống sót, có lẽ Tạ Kiếm Bạch cũng cảm thấy nhi tử của mình thật mất mặt.
Ngu Thừa Diễn không chết được nên đành phải sống tiếp. Hắn sẽ không tự sát, hắn phải sống cho xứng đáng với sinh mệnh mà mẫu thân đã ban cho. Hắn làm tròn chức trách của mình ở Thiên giới, dồn hết toàn bộ thời gian vào công vụ, không ngờ lại gặt hái được thanh danh không tồi.
Chỉ có chính hắn biết, lục phủ ngũ tạng của hắn dường như lúc nào cũng bị thiêu đốt, trường sinh đã trở thành một loại dày vò, Ngu Thừa Diễn sắp không thể kiên trì được nữa rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!