Tạ Kiếm Bạch cảm nhận được khí tức tương đồng từ trên người hắn, Ngu Thừa Diễn còn có thể nói gì nữa? Hắn cũng không muốn nhận thân với y.
Hắn phiền lòng, cũng không nói rõ được, thậm chí còn mất cả hứng thú đối đầu với Tạ Kiếm Bạch như trước đây, chỉ muốn tránh y thật xa.
"Ta không làm gì cả, được sức mạnh của ngươi công nhận cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn, sau này ta cũng sẽ không làm gì đối với môn phái của ngươi, ngươi có thể yên tâm." Ngu Thừa Diễn mất kiên nhẫn nói: "Đừng làm phiền ta, đi đi."
Hắn muốn rời đi nhưng Tạ Kiếm Bạch lại chặn đường hắn, rõ ràng không muốn để hắn được như ý.
Ngu Thừa Diễn càng thấy phiền, thậm chí hắn còn cảm thấy có chút bất lực.
Trước đây hắn luôn cảm thấy Tạ Kiếm Bạch không khác gì một con rối được lên dây cót, người này cố chấp đến mức kinh người, một khi đã nhận định điều gì thì sẽ cắn chặt không buông.
Bây giờ bị Tạ Kiếm Bạch để mắt tới, nếu Ngu Thừa Diễn không rửa sạch sự nghi ngờ của y đối với mình, e rằng từ nay về sau sẽ không bao giờ có ngày được yên ổn, không bao giờ kết thúc.
"Ta nói lại lần nữa, ta không làm gì cả." Ngu Thừa Diễn lạnh lùng nói: "Ta sinh ra đã như vậy rồi, càng không muốn có một chút quan hệ nào với ngươi. Ngươi nếu không tin thì tự mình đi mà điều tra, ở đây chặn đường ta làm gì?"
Ngu Thừa Diễn cảm nhận được pháp lực lạnh lẽo của Tạ Kiếm Bạch thấm tới, bao trùm lấy hắn. Pháp lực của nam nhân giống như một loài động vật máu lạnh không có thân nhiệt, quấn quanh người hắn dò xét.
Hắn mặc cho Tạ Kiếm Bạch kiểm tra sau đó liền thấy trên khuôn mặt tảng băng của nam nhân xuất hiện một tia bối rối.
Có thể khiến Tạ Kiếm Bạch để lộ ra biểu cảm như vậy, điều này nhất định đã khiến y vô cùng khó hiểu.
"Ngươi quả thực không động dùng tới sức mạnh." Y nói: "Nhưng, tại sao ngươi lại có khí tức tương đồng với ta như vậy?"
"Ta làm sao biết được, tự ngươi đi mà điều tra." Ngu Thừa Diễn hừ lạnh.
Tạ Kiếm Bạch chau mày, bối rối đứng đó.
Sống nhiều năm như vậy, y chưa từng gặp phải chuyện như thế này.
Trên người Ngu Thừa Diễn quả thực không có dấu vết của việc bị động tay động chân sau này. Nếu là người khác, chắc chắn sẽ không nhìn ra được điểm bất thường. Nhưng Tạ Kiếm Bạch là thần, sự thấu hiểu về sinh mệnh của y sâu sắc hơn người thường rất nhiều.
Tạ Kiếm Bạch có thể cảm nhận rất rõ ràng, thanh niên trước mặt này có khí tức vô cùng tương đồng với y, đó phải là người có quan hệ huyết thống cực kỳ thân thiết mới có thể sở hữu.
Trong một khoảnh khắc, Tạ Kiếm Bạch đã nghĩ, chẳng lẽ là hậu duệ của một thân nhân nào đó mà y chưa từng gặp? Không, không đúng, một vạn năm đã trôi qua, cho dù y thật sự có thân nhân để lại hậu duệ, mối liên hệ giữa y và họ cũng không nên mạnh mẽ đến vậy.
Toàn bộ sự việc đều toát ra vẻ kỳ lạ, và – thanh niên trước mặt này rõ ràng biết điều gì đó, chỉ là hắn không muốn nói ra.
Một hồi lâu sau, Tạ Kiếm Bạch mới lên tiếng: "Ngươi biết ta là ai và không hề cảm thấy kinh ngạc. Tại sao?"
"Liên quan gì đến ngươi." Ngu Thừa Diễn lạnh lùng nói: "Ta biết ngươi là ai thì đã sao? Ta đã vi phạm điều luật nào của tông môn? Nếu không có thì đừng có bám lấy ta."
Nói xong câu đó, hắn lại một lần nữa rời đi, lần này Tạ Kiếm Bạch không ngăn cản.
Ngu Thừa Diễn ngự kiếm phi hành, nhìn xuống những dãy núi sông dài bên dưới, đôi vai căng cứng của hắn từ từ thả lỏng một chút. Xem ra dùng logic của Tạ Kiếm Bạch để ngăn cản y vẫn có hiệu quả.
Con người Tạ Kiếm Bạch cổ hủ, trước nay y luôn hành xử theo quy củ. Nếu không có bằng chứng, dù có nghi ngờ một người đến đâu y cũng sẽ không cưỡng ép can thiệp.
Xem ra tính cách tệ hại này của y cũng không phải hoàn toàn vô dụng.
Sau khi xác định Tạ Kiếm Bạch không đuổi theo nữa, Ngu Thừa Diễn liền đến ngọn núi ngoại môn để gặp Ngu Duy.
Ngu Duy đang cùng Ninh Tố Nghi trò chuyện dưới gốc cây về những điều đã thấy trong mấy ngày du ngoạn bên ngoài môn phái, vừa thấy hắn đến, nàng liền nói: "Ta đã nghe lời ngươi rồi nhé, vừa rồi ngươi hứa với ta là ba ngày không tu luyện, ngươi phải nhớ giữ lời đấy."
Thấy nàng đã quên bẵng chuyện vừa xảy ra trên chủ phong, Ngu Thừa Diễn lúc này mới yên tâm.
"Được, hứa với ngươi rồi, ba ngày không tu luyện." Ngu Thừa Diễn bất đắc dĩ nói.
Nghe lời hắn, Ngu Duy liền lập tức reo hò.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!