Hoàng hôn dần buông xuống, Ngu Duy sớm đã về tẩm xá.
Trong căn phòng dài có tổng cộng mười chiếc giường, hiện giờ chúng đều trống trơn, chỉ có một mình nàng.
Không khí của Huyền Thiên Tiên Tông là vô cùng chăm chỉ khổ luyện, hầu như toàn bộ môn đồ đều tu luyện gian khổ. Những đệ tử ngoại môn làm xong việc tạp dịch đều đang luyện tập và học tập, nếu không có tiết học thì họ sẽ tự mình ôn luyện thêm, đa số đệ tử đều phải đến lúc trăng treo cao mới về nghỉ ngơi.
Ngu Duy thì khác, ngoài tiết học lớn ở học đường ba ngày một lần và công việc hàng ngày là yêu cầu bắt buộc không thể vắng mặt, tất cả mọi hoạt động khác có thể không đi nàng đều chưa từng tham gia.
Cũng chỉ có tiểu yêu miêu không có chí hướng mới về tẩm xá sớm như vậy, Ninh Tố Nghi thỉnh thoảng cũng về muộn, giống như hôm nay.
Giường của Ngu Duy ở trong cùng của căn phòng, là cái dựa sát tường.
Nàng cởi bỏ ngoại bào đệ tử phục, thoải mái nằm vào chăn ấm, rồi từ khe giữa nệm móc ra một cuốn thoại bản, đây là thứ Ninh Tố Nghi đặc biệt mua cho nàng để nàng làm quen với tu chân giới.
Ngu Duy không hiểu biết gì về tu chân giới, bởi vì trước khi vào Huyền Thiên Tông, nàng vẫn luôn lang thang giữa mấy ngôi làng ở biên cảnh nhân giới. Nhân hình của nàng yếu ớt hơn miêu hình rất nhiều, ăn cũng nhiều hơn, cho nên lúc đó nàng luôn giữ thân mèo, thỉnh thoảng mới biến về hình người.
Những ngôi làng biên cảnh thường rất nghèo khó, huống chi đó còn là biên cảnh giữa nhân giới và yêu giới. Chỉ là khi làm mèo nàng cũng có thể săn bắt mấy con động vật nhỏ, những ngày tháng ăn xong chờ chết cũng không tính là tệ.
Cho đến một ngày kia, có mấy tên yêu tu xâm nhập làng, khắp nơi đều loạn thành một đoàn, thiếu nữ phải biến về hình người ẩn trong một góc chỗ tối, đôi mắt trong vắt đã nhìn thấy tất cả.
Yêu tộc ăn thịt người, nàng không sợ hãi. Đệ tử Huyền Thiên đuổi đến để giết yêu tu, nàng cũng không có phản ứng gì.
Khi đệ tử dẫn đầu căn cứ vào trắc cốt thạch đeo trên người mà tìm tới, điều đầu tiên bọn họ nhìn thấy là một thiếu nữ da trắng như tuyết, tóc đen dài óng ả đang ẩn trong góc sân của một hộ nhân gia, đôi mắt chưa thông hiểu sự đời phản chiếu ngôi làng đẫm máu, hoàn toàn không hòa hợp với mọi thứ xung quanh.
Trắc cốt thạch là pháp bảo Huyền Thiên, thường do đệ tử dẫn đầu đeo. Trắc cốt thạch gặp phàm nhân có căn cốt sẽ có phản ứng, đệ tử đi nhân giới làm nhiệm vụ sẽ dẫn những mầm non được trắc cốt thạch công nhận về môn phái.
Nói cũng trùng hợp, đội đệ tử Huyền Thiên mà Ngu Duy gặp phải không phải đội thường, mà là đội tinh anh đệ tử do Kiếm Môn đại sư huynh Tống Tuyết Thâm dẫn đầu. Họ vừa từ yêu giới chấp hành nhiệm vụ về, thuận tay cứu một ngôi làng, không ngờ còn gặp được nàng.
Ngu Duy lúc đó đói lắm, người dẫn đầu Tống Tuyết Thâm cho nàng đồ ăn ngon, đó là lần đầu tiên nàng ăn mỹ thực do trù tu làm, mang hiệu quả ôn nhuận bổ thể, đối với tiểu yêu miêu từ trước đến giờ chỉ ăn thịt sống mà nói thì như một bầu trời mới được mở ra vậy, nàng không chút do dự liền đi cùng bọn họ.
Dọc đường đội đệ tử này đối với nàng vô cùng săn sóc, Ngu Duy không biết đó là vì thắc cốt thạch ở thắt lưng Tống Tuyết Thâm mỗi khi gặp nàng đều phát ra ánh sáng trắng chói, đây là chuyện vô cùng hiếm hoi, chỉ có gặp thiên tài tuyệt thế nghìn năm khó gặp mới khiến nó chớp sáng như vậy.
Các đệ tử còn tưởng rằng họ đã gặp được mầm non thiên tài căn cốt tốt, đợi đến khi họ nhiệt tình hộ tống Ngu Duy về môn phái, mới phát hiện nàng không chỉ không phải là thiên tài mà còn có huyết thống yêu tộc!
Vốn dĩ họ thấy nàng ngây thơ lại xinh đẹp như vậy, đều cảm thấy nàng có khí độ tiên tử nên mới khác biệt với mọi người, không dính khói lửa trần tục.
Đợi đến khi biết được huyết mạch yêu tộc của nàng, vẻ đẹp của nàng dường như biến thành yêu nghiệt lẳng lơ, đại biểu cho nàng là yêu nữ muốn hãm hại người khác, khiến người ta muốn giết đi cho xong.
Thiếu nữ không hay biết rằng nàng đã đi mấy vòng qua quỷ môn.
Nếu không phải tông quy môn phái quy định người trắc cốt thạch công nhận đưa về, chỉ cần không thiếu đức hạnh đều là Huyền Thiên đệ tử, và có Kiếm Môn thủ tịch đệ tử Tống Tuyết Thâm quyết đoán giữ lại nàng, bằng không tính mạng của Ngu Duy có lẽ thật sự sẽ rất khó giữ.
Tóm lại, Ngu Duy vào trong một mười hai ngọn núi ngoại môn là Cửu Sơn, trở thành một đệ tử ngoại môn tầm thường.
Sau đó nàng liền phát hiện thực đường ngoại môn khó ăn quá! Với mấy bữa cơm dụ dỗ nàng tới trên đường quả thực là khác biệt như trời với đất.
Cảm giác như bị lừa dối vậy.
Lại trải qua một thời gian, nàng quen Ninh Tố Nghi, từ đó trong đầu thiếu nữ liền có chút đầu óc, trong bụng có đồ ngon, trên tay còn có thoại bản xem, mệt thì còn có mỹ nữ để dính dính, tất cả đều khiến mèo vô cùng hài lòng.
Ninh Tố Nghi nhanh chóng ý thức được Ngu Duy đối với nhân giới và tu tiên giới đều hoàn toàn không quen thuộc, nàng lờ mờ nhận ra Ngu Duy giống như một tờ giấy trắng mới tinh, nàng chưa tiếp xúc với trật tự nhân loại, thậm chí không thể hiểu được và phân biệt thiện ác theo ý nghĩa của phổ thế.
Ngu Duy như một hài tử tò mò lại sạch sẽ, muốn nàng hướng thiện cũng được, hướng ác cũng được, dường như tất cả chỉ ở trong một niệm của tiểu yêu miêu.
Thiếu nữ tò mò gì, học tập cái gì sẽ trở thành cái đó.
Nàng có vô hạn khả năng.
Ninh Tố Nghi cảm thấy trách nhiệm của mình khá trọng đại, nàng không chỉ phải nuôi mèo nhỏ tham ăn còn kén miệng, còn phải dạy mèo nhỏ làm người, trong đó bao gồm không được chơi đùa động vật nhỏ, không được ăn thịt sống, không được trước mặt người khác biến lại thành mèo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!