Thiên giới.
Mây bay lững lờ, tiên điểu lướt qua, ánh hào quang bảy sắc cầu vồng chiếu rọi giữa các tầng mây.
Bốn vị Thiên Tôn tụ họp tại Phần Tiên Đàn, xung quanh đã được bao bọc bởi vô số kết giới, trong phạm vi ngàn dặm chỉ có bốn người họ.
Phần Tiên Đàn vốn là nơi tiên nhân phạm tội chịu hình phạt cửu thiên lôi kiếp, đây cũng là nơi kiên cố nhất Thiên giới, nếu cần, Phần Tiên Đàn đủ sức để trói buộc cả Thiên Tôn.
Thông thường, thần tiên độ kiếp sẽ chọn cách chuyển thế đầu thai. Tuy nhiên trường hợp của Tạ Kiếm Bạch lại khác, y lấy sát nhập đạo, uy thế tích tụ sâu dày, mệnh cách đã khác với người thường, hiện nay chỉ có Tạ Kiếm Bạch mới trấn áp được sát khí của thiên hạ, lấy sát trị hung.
Tuy nhiên, Tiêu Lang và Mộ Thanh là người hiểu rõ nhất rằng đây vốn không phải là vận mệnh của Tạ Kiếm Bạch.
Y thực ra không hợp với việc lấy sát nhập đạo, chỉ dựa vào thiên phú kinh người mà ép mình ngồi lên vị trí cao như vậy nhưng y vẫn giống như một bánh răng tam giác kẹt giữa bánh xe tròn, mỗi bước đi đều vô cùng nguy hiểm, khiến họ xem mà kinh tâm động phách nhưng lại không có đường lui nào.
Bản thân Tạ Kiếm Bạch đã là món sát khí lớn nhất, hòa làm một với hung lệ chi khí. Nếu y đầu thai chuyển thế lịch kiếp, sẽ có quá nhiều biến số, không ai dám đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì.
Vì vậy, sau khi mọi người bàn bạc đã đi đến kết luận, Tạ Kiếm Bạch sẽ hạ phàm bằng chân thân, y tự trói buộc thần lực, bên ngoài có ba vị Thiên Tôn khác cùng nhau thiết lập cấm chế, phong ấn sát khí bám trên người y cùng với pháp lực.
Bên cạnh pháp đàn, ánh mắt của ba người còn lại đều không khỏi hướng về Tạ Kiếm Bạch.
Tạ Kiếm Bạch đứng giữa Phần Tiên Đàn, tất cả những món phụ kiện bên ngoài thuộc về Thiên Tôn trên người y đều đã được cởi bỏ, chỉ còn lại một bộ bạch y bằng vải thường, tóc đen buông xõa.
Y trước nay luôn tuân thủ nghiêm ngặt những quy tắc cổ hủ, các Thiên Tôn khác đều có sở thích của riêng mình, ngoài những dịp chính thức, dù là y phục hay phong thái hành xử đều sẽ thoải mái hơn nhiều, chỉ có Tạ Kiếm Bạch, vạn năm qua dù là nơi công khai hay lúc ở riêng đều giữ thái độ nghiêm túc đến từng chi tiết.
Đừng nói các tiểu tiên khác sợ y, ngay cả ba người họ khi âm thầm đến thăm Tạ Kiếm Bạch, thấy y vẫn ăn mặc chỉnh tề trong bộ đạo bào Thiên Tôn có đến tám lớp lúc riêng tư cũng cảm thấy có chút nhức mắt.
Đây là lần đầu tiên họ thấy Tạ Kiếm Bạch trong bộ dạng 'không chải chuốt'.
Y chỉ ăn mặc đơn giản và mộc mạc lại càng làm nổi bật vẻ đẹp kinh ngạc của khuôn mặt đó, tựa như trăng trên núi cao, như nắng sớm ánh lên tuyết, lạnh lùng và cao quý nhưng lại giống như lưỡi kiếm phản chiếu ánh sáng lạnh, nguy hiểm và sắc bén, dường như y dung hợp tất cả sự cứng rắn và sát khí của thế gian này.
Trên mặt Tạ Kiếm Bạch không có biểu cảm gì, y lạnh lùng cất lời: "Làm phiền các vị Thiên Tôn rồi."
Nghe lời y, ba người đứng ở các vị trí khác nhau trên Phần Tiên Đàn đều bất đắc dĩ nhìn nhau, làm đồng liêu một vạn năm, ngay cả một cách xưng hô thân mật hơn cũng không có.
"Kiếm Bạch, ngươi thật sự không cần Tỏa Thần Liên sao?" Tiêu Lang lo lắng nói: "Cấm chế một khi đã hạ xuống thì không thể dừng lại, ta sợ ngươi sẽ không chống đỡ nổi."
"Không cần, sẽ không có chuyện đó." Tạ Kiếm Bạch nói.
Mỗi khi đến lúc này, Tiêu Lang luôn cảm thấy Tạ Kiếm Bạch cố ý. Y luôn không trân quý cơ thể mình, không quan tâm nó sẽ bị tổn thương bao nhiêu, thậm chí điều này khiến cho Tiêu Lang có cảm giác y cố tình để mình bị thương để có được xúc cảm đau đớn.
Tiêu Lang khuyên can không được, đành phải bắt đầu theo ý của Tạ Kiếm Bạch.
Pháp lực của Tạ Kiếm Bạch quá sâu, sát khí nặng nề, rò rỉ một tia hung sát cũng có thể gây ra tổn hại không thể cứu vãn cho hạ giới, cho nên chuyện phong ấn cần phải không lưu tình hơn.
Trên Phần Tiên Đàn kim quang đại thịnh, cấm chế Thiên Tôn uy áp ngàn vạn không ngừng đi vào trong cơ thể Tạ Kiếm Bạch, thân hình y thẳng tắp, đứng ở trung tâm không nhúc nhích, chỉ có lớp mồ hôi mỏng trên trán mới có thể cho thấy được lúc này y không hoàn toàn nhẹ nhàng.
Mấy đạo cấm chế cuối cùng đặc biệt nặng nề, khi đánh vào sống lưng, vai Tạ Kiếm Bạch phải khẽ run theo, mồ hôi lạnh chảy dọc theo cần cổ.
Đợi đến khi phong ấn kết thúc, Ninh Nhược thu thế, nàng phất tay áo, thấp giọng lẩm bẩm: "Đúng là điên rồi."
Lý do họ chọn Phần Tiên Đàn để phong ấn pháp lực cho Tạ Kiếm Bạch chỉ là để trấn áp luồng sát khí không thể mang theo xuống hạ giới trên người y, nỗi đau do những cấm chế này mang lại gần như không khác gì bị đóng dấu trực tiếp lên thần phách.
Để đề phòng Tạ Kiếm Bạch mất kiểm soát mà bộc phát sức mạnh, các Thiên Tôn mới cẩn thận chọn nơi này. Không ngờ Tạ Kiếm Bạch không chỉ ép mình đến cực hạn, không một tia pháp lực nào rò rỉ ra ngoài mà còn nghiến răng chịu đựng, không một tiếng rên.
Đối mặt với ánh mắt phức tạp của các đồng liêu, Tạ Kiếm Bạch vẫn lãnh đạm như thường, y nói: "Đi thôi."
Bình tĩnh đến mức như thể người vừa chịu hình không phải là y.
Khi các Thiên Tôn trở về Thiên Đình, Tư Mệnh Tinh Quân đã đợi ở Thiên Cung từ lâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!