Chương 17: Túi vải hoa nhí

Cơn gió nhẹ buổi chiều mơn man trên những chiếc lá, tạo ra âm thanh xào xạc như sóng biển.

Chú mèo con màu trắng đang ngủ say sưa trên cành cây, bộ lông trắng muốt trên bụng phập phồng theo nhịp thở.

Đúng lúc này, từ bãi đất trống cách đó không xa truyền đến tiếng gió vun vút xé toang không khí, mèo con lật mình, móng vuốt vô thức cọ cọ vào má rồi từ từ mở ra đôi mắt mèo màu xanh biếc.

Nó lười biếng vươn vai, ngáp một cái rồi mới từ từ vươn cổ nhìn xuống.

Chàng thanh niên vận một bộ huyền y, tóc đen buộc cao, đang múa kiếm trên bãi đất trống ven rừng.

Hắn không dùng chân khí, chỉ dùng những chiêu kiếm cơ bản nhất nhưng vẫn khiến thanh mộc kiếm thô kệch thường thấy của ngoại môn phát huy hiệu quả có một không hai trên đời.

Đối với một kiếm tu có sự thấu hiểu về kiếm đạo sâu sắc đến mức như Ngu Thừa Diễn thì việc xem hắn múa kiếm đã là một sự hưởng thụ về thị giác.

Mèo con cũng rất thích xem Ngu Thừa Diễn luyện kiếm, thói quen của hắn về phương diện này có chút cổ điển, không giống tu tiên giả, ngược lại hắn giống như những kiếm khách giang hồ ở thế gian trong thoại bản mà mèo con hay đọc.

Thực ra Ngu Thừa Diễn cũng đã lâu không được trải qua những ngày tháng đơn thuần tận hưởng kiếm thuật như vậy.

Hắn bắt đầu tu luyện theo Tạ Kiếm Bạch từ năm sáu tuổi, từ đó đã hình thành thói quen dậy trước rạng đông để luyện kiếm. Dù Tạ Kiếm Bạch không có ở đó, Ngu Thừa Diễn cũng sẽ thức dậy đúng giờ mỗi ngày, không quản mưa gió.

Lúc hắn thức dậy trời vẫn còn tối, luyện kiếm xong, Ngu Duy thường vẫn chưa thức dậy. Ngu Thừa Diễn sẽ làm xong bữa sáng trước rồi mới đi gọi nàng. Chỉ là đôi khi Ngu Duy cũng sẽ ngủ một mạch đến trưa mới tỉnh.

Ngu Thừa Diễn rất thích những ngày tháng tuổi thơ đó, dù là mò mẫm dậy luyện kiếm hay ngồi thiền tu luyện, trong lòng hắn đều rất yên bình, vì hắn biết trong nhà còn có mẫu thân đang chờ hắn.

Sau năm mười sáu tuổi, hắn chỉ còn lại một mình.

Dù tu luyện liều mạng hơn trước rất nhiều nhưng trong nhà không còn ai chờ hắn trở về nữa.

Giờ đây sự bình yên này cuối cùng cũng đã quay trở lại trong lòng Ngu Thừa Diễn, Ngu Duy ngủ, hắn liền luyện kiếm đợi nàng tỉnh dậy, những ngày tháng như vậy thật sự rất quý giá.

Đợi đến khi luyện xong cả bộ kiếm pháp, thu kiếm lại, thanh niên mới đi đến dưới gốc cây. Ngẩng đầu lên, hắn liền bắt gặp đôi mắt tròn xoe của mèo con, đáng yêu đến mức khiến người ta nảy sinh lòng muốn cưng chiều.

Ngu Thừa Diễn dịu dàng nói: "Đói chưa?"

Vừa nhắc đến chuyện này, mèo con liền tỉnh táo hẳn.

Nó bật dậy, vẫy vẫy tai, không leo xuống cây mà lùi lại lấy đà rồi nhẹ nhàng nhảy xuống phía Ngu Thừa Diễn.

Mèo trắng nhỏ vốn không lớn gan nhưng cảm giác an toàn mà Ngu Thừa Diễn mang lại cho nó quá đủ đầy, khiến nó khi ở bên hắn không còn sợ hãi nhiều nguy hiểm tiềm tàng nữa.

Ngu Thừa Diễn vững vàng đỡ lấy nó, tiện tay ôm vào lòng mà vuốt đầu và tai.

Hắn đi làm cơm, mèo con cũng không xuống, ngược lại còn ngồi trên vai Ngu Thừa Diễn để xem ở cự ly gần, cái đuôi thỉnh thoảng lại vỗ nhẹ vào lưng và cổ hắn.

Ngu Duy đến giờ vẫn rất thích đồ ăn hắn nấu, điều này khiến Ngu Thừa Diễn cảm thấy vô cùng hạnh phúc, phải biết rằng thời thơ ấu của hắn, không biết là lúc đó tay nghề hắn chưa đủ tốt, hay là vì Ngu Duy đã ăn chán đến mức những món ăn hắn nấu lại không hấp dẫn nàng bằng những món đồ ăn vặt được làm cẩu thả bên ngoài.

Nhìn thiếu nữ biến lại thành một người ăn sạch bữa trưa, Ngu Thừa Diễn cũng không khỏi dâng lên cảm giác thỏa mãn.

Chỉ là sau khi ăn xong, cuộc chiến giằng co mới sắp bắt đầu.

Tiến độ tu luyện của Ngu Duy hiện tại rất mờ mịt, thời gian nàng có thể tập trung quá ngắn, chưa đến nửa canh giờ đã phân tâm, việc tu luyện một ngày phải chia thành từng đoạn nhỏ để thực hiện, trong đó còn phải xen kẽ sự dụ dỗ của đồ ăn và thoại bản.

So với trước đây, thiếu nữ thật sự đã rất nỗ lực phối hợp nhưng thành quả lại gần như bằng không.

Ngu Thừa Diễn cũng cảm thấy đau đầu, là do trước đây hắn đã có chút quá coi thường mọi chuyện.

Trong ký ức của hắn, Ngu Duy căn bản không tu luyện nhưng tu vi cũng đến Trúc Cơ kỳ, cộng thêm bản thân hắn có thiên phú dị bẩm, hắn luôn cảm thấy Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ hẳn là một hai năm là có thể tu thành, không ngờ thiên phú tu tiên của Ngu Duy lại hữu hạn đến vậy.

Nhưng điều này cũng không thể hoàn toàn trách được mèo con, dù sao tu sĩ bình thường chỉ riêng việc nhập môn Luyện Khí kỳ đã phải tu luyện mười năm, thậm chí hai ba mươi năm, đâu phải chuyện dễ dàng gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!