Nghe câu hỏi của Ninh Tố Nghi xong, Ngu Thừa Diễn liền một hồi lâu không nói nên lời.
Nếu hắn không phải tu sĩ mà là người thường, e rằng lúc này mặt đã đỏ bừng vì xấu hổ.
"Ta, ta là kiếm tu đứng đắn!" Ngu Thừa Diễn nói năng có chút lắp bắp: "Ta sao có thể làm... làm chuyện đó... Ta không có nữ nhi!"
Ninh Tố Nghi vẫn là lần đầu tiên thấy chàng thanh niên để lộ dáng vẻ vừa lo lắng vừa ăn nói lộn xộn như vậy, ngược lại trông hắn càng giống một tiểu tử bồng bột, khiến nàng cảm thấy có chút buồn cười.
"Ngươi không có thì không có, gấp cái gì?" Ninh Tố Nghi chậm rãi nói: "Không phải nữ nhi của ngươi thì không phải thôi, thuận miệng hỏi một câu thôi mà."
Ngu Thừa Diễn trừng mắt nhìn nàng, câu nói đại nghịch bất đạo vừa rồi được Ninh Tố Nghi thốt ra, hắn liền lập tức cảm thấy sau gáy mình toát mồ hôi lạnh.
Nếu Ninh Tố Nghi không phải nghĩa mẫu của hắn, hắn thật sự phải... Nhưng trớ trêu thay nàng lại là, hơn nữa dưới ánh mắt tinh quái của nữ tử này, Ngu Thừa Diễn lại không nhịn được mà nhớ lại nỗi sợ thời thơ ấu từng bị nàng và Ngu Duy thống trị.
Ninh Tố Nghi sau này có đạo lữ nhưng nàng vẫn luôn chuyên tâm vào sự nghiệp thế gia, cả đời không có con nối dõi, ngược lại nàng thích đi tìm Ngu Duy rồi tiện thể trêu chọc Ngu Thừa Diễn lúc còn nhỏ. Lâu dần, hắn lúc nhỏ đã ghi nhớ sâu sắc rằng có một vị di mẫu rất đáng sợ là nghĩa mẫu của hắn, hơn nữa mẫu thân hắn và nghĩa mẫu hắn còn là cùng một phe.
Ngu Thừa Diễn không dám giáo huấn nàng, hắn lườm nàng một lúc, yết hầu trượt lên xuống rồi quay đầu đi.
"... Lời có thể nói bậy như vậy sao?" Hắn thấp giọng lẩm bẩm, nghe có vẻ hơi tủi thân.
Ninh Tố Nghi thật sự không hiểu nổi thanh niên này, có lúc hắn trông lạnh lùng mà lễ phép, tiến lui có chừng mực. Cũng có lúc lại cảm thấy hắn không lớn tuổi, giống như một người cùng trang lứa với bọn họ.
Có lẽ tu sĩ ẩn cư tu luyện chính là như vậy, xa rời thế sự nhưng lại vẫn giữ được tấm lòng son sắt của niên thiếu.
Ninh Tố Nghi cười nói: "Biết ngươi là nam tử trinh liệt rồi, sau này không đùa như vậy nữa được chưa? Vậy ngươi thấy các ngươi có quan hệ gì, huynh muội? Thúc cháu? Nhìn thế này, hai người các ngươi đúng là có chút giống nhau..."
"Ta là nhi tử của nàng." Ngu Thừa Diễn bực bội nói.
Ninh Tố Nghi tưởng hắn vẫn còn đang hờn dỗi, căn bản là nàng không tin. Nhưng nàng cũng không vội đi tìm chân tướng nữa, nàng cảm thấy họ đúng là có quan hệ huyết thống, hơn nữa thân nhân duy nhất có huyết thống lại là do cơ duyên mà gặp gỡ, điều này quả thực cũng rất hợp lý.
Đợi đến khi có thời gian thử máu, xác định hắn và Ngu Duy thật sự là thân nhân, vậy thì họ có mối quan hệ gì, còn có tộc nhân khác hay không, đó là chuyện riêng của bọn họ.
Ninh Tố Nghi vốn cũng không định ở lại Huyền Thiên Tiên Tông mãi, nàng thực ra đến ngoại môn để tránh đầu sóng ngọn gió, không ngờ lại gặp được tiểu yêu miêu.
Nàng vốn còn đang phân vân không biết lúc mình rời đi nên sắp xếp cho Ngu Duy thế nào. Mang nàng đi theo là không thực tế và cũng không an toàn, nhưng để nàng lại một mình, Ninh Tố Nghi lại không yên tâm.
Nếu thanh niên này là thân nhân của mèo con lại là chuyện tốt. Hắn có tính cách tốt, tay nghề cũng không tệ, hơn nữa thực lực cũng rất mạnh mẽ, rất đáng để phó thác.
Ngu Thừa Diễn không biết mình đã được Ninh Tố Nghi công nhận, hắn nghe thấy nàng nói: "Tóm lại, hai người các ngươi không thể cứ như vậy mãi. Phải nghĩ cách để ngươi và Tiểu Duy làm lành."
Vừa nhắc tới chuyện của Ngu Duy, tâm trạng của Ngu Thừa Diễn vừa mới tốt lên nhờ cùng Ninh Tố Nghi nói sang chuyện khác liền lập tức sa sút trở lại.
"Vậy tu luyện thì phải làm sao đây." Hắn thấp giọng nói: "Muốn A Duy nghe lời thì phải khiến nàng kiêng dè. Nếu làm lành, ta lại không áp chế được tính nết của nàng..."
Trong chốc lát, cả hai đều có chút im lặng.
Sau một hồi lâu, Ninh Tố Nghi trầm giọng nói: "Ta đi nói chuyện với nàng trước, ngươi cứ chờ tin tức của ta."Buổi chiều, cơn mưa lớn cuối cùng cũng ngớt đi, bầu trời dần quang đãng trở lại.
Tuy mưa đã tạnh nhưng không khí vẫn rất ẩm ướt, luôn cảm thấy mùi mưa không tan đi được.
Lúc Ninh Tố Nghi về tẩm xá tìm nàng, thiếu nữ vẫn còn khá vui vẻ. Kết quả vừa nghe nói nàng muốn đón mình ra bờ suối, tiểu yêu miêu liền lập tức dùng chăn trùm kín đầu giả chết.
Mùi mưa đáng ghét cộng thêm người mình không thích, nàng chẳng muốn ra ngoài chút nào.
Ninh Tố Nghi ngồi xuống bên cạnh nàng, nhẹ nhàng thở dài: "Tiểu Duy, ngươi thật sự ghét Lăng Tiêu rồi sao?"
Cục chăn phồng lên động đậy, truyền ra giọng nói có chút buồn bực: "Hắn cướp đồ của ta còn lạnh lùng như băng, ta không thích hắn nữa."
"Nhưng trong lòng ngươi kỳ thực cũng hiểu mà, hắn làm vậy cũng là bất đắc dĩ." Ninh Tố Nghi dịu dàng nói: "Nhiệm vụ của hắn là để ngươi tu luyện, nhưng hắn đã chăm sóc ngươi một tháng, mỗi ngày đều làm đồ ăn ngon cho ngươi, vậy mà ngươi lại dùng đủ mọi lý do để trốn tránh việc tu luyện... Điều này sẽ khiến Lăng Tiêu rất khó xử."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!