Đêm khuya thanh vắng, trăng hoang mây tàn.
Trên đỉnh núi cao hoang vắng không một bóng người, vách đá cheo leo bị kiếm phong khoét sâu thành một sơn động.
Ngu Thừa Diễn tựa vào vách đá, mồ hôi lạnh chảy dọc cổ làm ướt đẫm cổ áo. Đôi môi mỏng của hắn khẽ mở, hơi thở dồn dập khó nhọc, đáy mắt vốn trong trẻo nay lại đượm một màu đỏ rực.
Nếu các vị tôn giả môn phái từng tán thưởng Ngu Thừa Diễn trong đại điển của Huyền Thiên Tông ngày ấy có mặt ở đây chứng kiến cảnh này, e rằng đều sẽ chấn kinh.
Tu sĩ nếu tẩu hỏa nhập ma, đồng tử thường sẽ ánh lên màu đỏ, đó là dấu hiệu bị chân khí phản phệ.
Nhưng ánh đỏ của tu sĩ nhập ma bình thường giống như một lớp sương mù bám trên đồng tử, còn màu đỏ trong mắt Ngu Thừa Diễn lại như hòa làm một với con ngươi của hắn, tựa như hồng ngọc tỏa ra uy áp kinh người.
Nếu tu sĩ có đạo hạnh cao thâm nhìn thấy cảnh này sẽ hiểu ra chàng thanh niên trước mắt không chỉ đang ở bên bờ vực tẩu hỏa nhập ma mà còn phải trường kỳ hấp thụ sức mạnh từ tâm ma, đã gắn kết không thể tách rời với tâm ma mới có dấu hiệu như vậy.
Lượn lờ bên bờ vực nhập ma, hấp thụ sức mạnh tâm ma là một trong những tà đạo mà tu chân giới không bao giờ công nhận. Nếu bị người ngoài phát hiện sẽ đủ để dẫn đến việc các đại tôn giả liên thủ để cùng vây quét.
Sức mạnh hỗn loạn va đập tới lui trong kết giới khiến đầu Ngu Thừa Diễn đau như búa bổ, cảnh vật trước mắt cứ hư hư thực thực không nhìn rõ được gì, không khí như những bức tường ép tới từ bốn phía, khiến người ta cảm thấy ngạt thở.
Ngu Thừa Diễn đã áp chế và lợi dụng tâm ma ba ngàn năm, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có ngày mất kiểm soát.
Nguyên nhân chỉ vì sự xa cách và chán ghét của mẫu thân.
Ninh Tố Nghi nói với hắn rằng ngày tháng còn dài, Ngu Thừa Diễn hoàn toàn hiểu được ý tứ ẩn giấu trong đó.
Hắn hiểu, Ngu Duy rất dễ dỗ, đây không phải là chuyện gì to tát.
Hắn cũng sớm đã biết rõ, hậu quả của việc ép buộc nàng là bị nàng ghét bỏ, hắn rõ ràng đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc này, mọi đạo lý hắn đều hiểu.
Nhưng thực tế là hắn còn vô dụng và kém cỏi hơn mình tưởng tượng, chỉ một buổi chiều bị lạnh nhạt mà hắn đã không thể chấp nhận nổi.
Rầm!
Chàng thanh niên nghiến chặt răng, đấm mạnh một quyền vào vách đá.
Mồ hôi từng giọt, từng giọt rơi xuống đất, ngũ tạng lục phủ của Ngu Thừa Diễn như đang bị thiêu đốt, hắn nhắm mắt lại, mồ hôi lạnh chảy xuống theo hàng mi.
Trong cõi hỗn độn, mọi sức mạnh xung quanh đều đổ dồn về phía hắn, cố gắng làm nhiễu loạn tâm thần hắn, dụ dỗ hắn trượt vào vực sâu của ma đạo.
Ký ức ba ngàn năm bị tâm ma bám vào và làm cho tan rã, những sợi dây leo lùng sục trong hồi ức của Ngu Thừa Diễn, tìm kiếm quá khứ đau khổ, bất kham và phẫn hận nhất của hắn.
Những đoạn ký ức liên quan đến mẫu thân lần đầu tiên bị tâm ma từ bỏ, vì hắn đã được đứng trước mặt bà một lần nữa, dù chỉ một chút đau khổ liên quan đến quá khứ thảm khốc đó cũng đủ để làm Ngu Thừa Diễn đau nhói, khiến hắn tỉnh lại để bảo vệ Ngu Duy chưa hề bị tổn thương.
Thế rồi, một vệt trắng tinh khiết hiện ra giữa màn đêm đen kịt.
Chân khí không ngừng va chạm trong cơ thể khiến Ngu Thừa Diễn mồ hôi lạnh đầm đìa, cả người ướt sũng như vừa rơi xuống nước, trước mắt hắn đã trở nên mờ mịt, hắn chỉ cảm nhận được một vệt trắng xuất hiện trước mặt.
Vệt trắng đó cực lạnh cũng cực trong, dường như có thể xua tan mọi tà ma hắc ám hỗn loạn.
"Ngươi không nên như vậy."
Một giọng nói xa cách phiêu diêu vang lên, như vọng đến từ chín tầng trời cao, lạnh lùng đến vô tình.
Người đó nói: "Nhập đạo theo cách này, không hợp với ngươi."
Thời gian vào khoảnh khắc này liền trở nên hỗn loạn, Ngu Thừa Diễn ngẩng đầu lên, cất tiếng cười giễu cợt.
"Vậy còn ngươi thì sao, phụ thân?" Ngu Thừa Diễn nghe thấy mình cất lời, giọng nói vẫn còn chút trong trẻo của thiếu niên nhưng lại chan chứa sự châm biếm và ác ý: "Ngươi có tư cách gì để quản chuyện của ta? Ngươi căn bản là..."
Ngươi căn bản là không quan tâm đến ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!