Chương 13: Đúng là hợp ý ta

Dưới ánh mắt đáng thương của Ngu Duy, Ngu Thừa Diễn vẫn giữ thái độ lạnh lùng.

Diễn xuất của hắn quá tốt, lúc nghiêng đầu liếc nhìn Ninh Tố Nghi, nàng thậm chí còn cảm nhận được áp lực của kẻ mạnh mà trước đây nàng vẫn cho rằng thanh niên này thiếu sót.

"Dẫn đường đi." Ngu Thừa Diễn hờ hững nói: "Chẳng phải là muốn ta tham quan nơi các ngươi ở sao?"

Coi như là trả lời cho câu hỏi lúc nãy Ngu Duy sáp lại gần hỏi.

Tiểu yêu miêu hoàn toàn bị dọa đến choáng váng, nàng không hiểu tại sao Ngu Thừa Diễn đột nhiên như biến thành người khác, vừa lạnh lùng vừa đáng sợ. Ninh Tố Nghi đi trước dẫn đường, còn Ngu Duy suốt quãng đường đều bất an níu lấy tay áo nàng.

Ngu Thừa Diễn theo chân họ bước vào tẩm xá. Tẩm xá nữ dành cho mười người trông sạch sẽ và gọn gàng, mỗi giường đều giống hệt nhau, trải bộ chăn nệm thống nhất của ngoại môn.

Tuy mười chiếc giường trong phòng không có gì khác biệt nhưng với sự hiểu biết về Ngu Duy, Ngu Thừa Diễn liền đoán chỗ của nàng sẽ ở trong cùng.

Quả nhiên, Ninh Tố Nghi dẫn Ngu Duy dừng lại bên chiếc giường trong cùng sát góc tường.

Ngu Thừa Diễn khẽ động ngón tay, chân khí lập tức quét qua các vật dụng xung quanh, cuốn thoại bản kẹp giữa chăn nệm của Ngu Duy bị lôi ra, chỉ trong nháy mắt đã nằm gọn trong tay hắn.

"Đó là của ta!"

Tiểu yêu miêu lập tức cuống lên, nàng nhào tới giành lại nhưng Ngu Thừa Diễn chỉ cần giơ tay cao hơn một chút là khiến thiếu nữ dù có nhảy cỡ nào cũng không với tới.

"Sau này phải tu luyện trước rồi mới được đọc thoại bản." Ngu Thừa Diễn nói.

Ngu Duy sắp bị hắn chọc cho tức chết rồi, đây là lần đầu tiên có người cướp đồ của nàng, đúng là đại ác nhân mà!

Nàng không với tới cuốn thoại bản, chỉ có thể tức giận đấm thùm thụp vào ngực Ngu Thừa Diễn mấy cái, nàng cảm thấy lồng ngực của hắn cũng cứng rắn và lạnh lẽo như chính con người hắn vậy. Ngu Thừa Diễn vẫn vững như núi, còn tay nàng đã đỏ ửng hết lên.

Ngu Thừa Diễn nhìn sang Ninh Tố Nghi: "Ninh tiểu thư, ta nhớ ngươi có một chiếc nhẫn trữ vật chuyên dùng để chứa thoại bản và đồ ăn vặt của Ngu Duy, giao nó cho ta."

Cái gì?!

Ngu Duy vội quay đầu nhìn Ninh Tố Nghi. Nàng ấy lộ vẻ do dự: "Lăng Tiêu, chuyện này... không cần thiết phải vậy đâu nhỉ, thoại bản ngươi đã thu rồi, để ta giữ lại chiếc nhẫn cũng có khác gì đâu."

"Ninh tiểu thư." Ngu Thừa Diễn lạnh lùng nói: "Ta có lệnh của tông chủ, có thể tùy ý điều động người ta cần, chẳng lẽ ngươi muốn chống lại mệnh lệnh của tông môn?"

Sau khi lời cự tuyệt đầy đau đớn và khó xử của Ninh Tố Nghi không có hiệu quả, chiếc nhẫn cuối cùng vẫn rơi vào tay Ngu Thừa Diễn.

Ngu Duy ngây ngốc nhìn cảnh tượng này, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Toi rồi, toi rồi, lần này toi thật rồi.

Vừa nãy nàng còn đang đau lòng vì một cuốn thoại bản, bây giờ cả kho lương thực đã bị người ta khoắng sạch rồi!

Thế vẫn chưa đủ, Ngu Thừa Diễn mặt không cảm xúc nói: "Sau này phải ngoan ngoãn nghe lời thì mới được ăn vặt, đọc thoại bản. Nếu biểu hiện không tốt, không những không có đồ ăn ngon mà cả buổi phơi nắng chải lông buổi chiều cũng sẽ bị hủy bỏ."

Cái gì?!

Lời của Ngu Thừa Diễn như sét đánh ngang tai, tiểu yêu miêu ngây người tại chỗ.

Một lúc sau mới hiểu ra hắn vừa nói gì, lồng ngực Ngu Duy phập phồng, hốc mắt xinh đẹp dần phủ một lớp sương mù rồi từng giọt lệ lã chã tuôn rơi.

"Hu hu! Đại ác nhân!" Tiểu miêu khóc nức nở nói: "Ta ghét ngươi!"

"Tiểu Duy, đừng buồn." Ninh Tố Nghi bên cạnh ôm nàng vào lòng, đau đớn nói: "Là ta vô năng, là ta không thể ngăn cản hắn... Đợi lần nghỉ phép kế tiếp của đệ tử đến, ta nhất định sẽ mua cho ngươi nhiều thoại bản hơn!"

Ngu Thừa Diễn: ...

Nếu người hứng chịu hỏa lực không phải là mình, hắn đã muốn vỗ tay tán thưởng cho diễn xuất của nghĩa mẫu rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!