Chương 12: Chuyện này ai làm người đó sẽ đắc tội mèo

Từ ngày hôm đó, một cuộc chiến không khói súng đã lặng lẽ bắt đầu.

Ngu Thừa Diễn quả nhiên là đã quá hiểu tính cách của mẫu thân mình, hắn biết nàng không thể nào ngoan ngoãn tu luyện một cách thuận lợi như vậy. Vì thế ban đầu hắn đã định ngay khi lộ diện sẽ giữ thái độ lạnh lùng nghiêm khắc, dùng bộ mặt thiết diện vô tình để giám sát Ngu Duy.

Ai mà ngờ được lần gặp đầu tiên đã phá công, lùi một bước rồi cứ vậy lùi mãi, từ đó về sau hắn không bao giờ chiếm được thế thượng phong nữa.

Trong một tháng tiếp theo, Ngu Duy làm nũng, chơi xấu, lăn lộn, không tu luyện được dù chỉ một ngày. Ngược lại, nàng còn được tẩm bổ rất tốt, trước đây nàng có chút gầy, tuy thân hình mảnh mai thon thả luôn khiến các nữ tu muốn chăm sóc nhưng có thêm chút thịt, ít nhất trông cũng khỏe mạnh hơn nhiều.

Chỉ là nàng không nghe lời, không tu luyện cũng chỉ là chuyện nhỏ, điều tồi tệ nhất là, thiếu nữ đã mơ hồ nhận ra hoàn cảnh của mình đã khác xưa. Loài sinh vật như mèo trước nay luôn biết gió chiều nào theo chiều ấy, nàng vừa nhận ra người phụ trách Ngu Thừa Diễn này ở trước mặt nàng còn mềm lòng và dễ nói chuyện hơn cả Ninh Tố Nghi liền lập tức nắm thóp được Ngu Thừa Diễn.

"Không thể tiếp tục như vậy được nữa!" Một ngày nọ, nhân lúc mèo con đang ngủ trưa, Ninh Tố Nghi và Ngu Thừa Diễn khẩn cấp họp mặt. Ninh Tố Nghi đau đầu nói: "Ngươi cứ tiếp tục dung túng như vậy, nàng ấy sẽ bị chiều hư mất."

Ninh Tố Nghi bây giờ đã không còn cảnh giác với Ngu Thừa Diễn như một tháng trước nữa, dù sao thì những chuyện xảy ra trong tháng này quả thực rất khó mà tin nổi.

Nàng vốn tưởng Ngu Thừa Diễn là một thiên chi kiêu tử bề ngoài khách sáo nhưng bên trong lại giả tạo và xem thường yêu tộc như những người khác, ai mà ngờ hắn lại trong ngoài như một, hơn nữa còn là một "con sen" giỏi nấu ăn và siêu dễ mềm lòng?

Trước đây khi tiểu yêu miêu làm nũng với nàng, Ninh Tố Nghi dù có mềm lòng đến mấy cũng biết nặng nhẹ phải trái, sẽ xách gáy nàng lên, bắt nàng làm những việc cần làm, cho dù có dỗ mèo thì cũng phải đợi sau khi mọi chuyện kết thúc đã.

Còn Ngu Thừa Diễn, nàng chưa từng thấy một vị đạo quân Kim Đan kỳ nào không có tính khí như vậy. Đối với Ngu Duy, hắn hoàn toàn không có giới hạn, thiếu nữ chỉ cần một câu 'không muốn' là có thể chặn họng hắn không nói được lời nào, đợi đến khi người ta bảo hắn đi nấu cơm, hắn liền ngoan ngoãn đi nấu cơm.

Ninh Tố Nghi quả thực hận rèn sắt không thành thép, hắn rốt cuộc là đến để cho mèo ăn hay là đến để đột phá bình cảnh vậy!

Nàng vất vả cả năm trời mới "xã hội hóa" thành công tiểu yêu quái này, Ngu Thừa Diễn mới đến một tháng đã sắp phá hỏng tất cả rồi.

Trong lúc bị Ninh Tố Nghi quở trách, Ngu Thừa Diễn đứng ở một bên, cả người toát ra vẻ uể oải chán nản.

Hắn rõ ràng cao hơn nữ tử rất nhiều nhưng lúc này lại cúi đầu, không chỉ không có chút khí thế thế nào mà còn có vẻ hơi đáng thương.

"Những lý lẽ ngươi nói ta đều hiểu." Hắn gục đầu rồi nói một cách yếu ớt: "Nhưng mà ta... chỉ là không nỡ lòng."

Trái tim Ngu Thừa Diễn như bị xé làm đôi.

Một mặt, hắn quả thực rất sốt ruột, rất muốn Ngu Duy nhanh chóng trở nên lợi hại hơn. Hắn biết việc Tạ Kiếm Bạch hạ phàm sẽ là dấu hiệu khởi đầu cho sự hỗn loạn ở hạ giới trong tương lai, trong thời loạn lạc sắp tới, Ngu Thừa Diễn hy vọng Ngu Duy có thể có sức mạnh tự bảo vệ mình.

Huống chi, hắn hiện đang ở trong thời đại mà mình còn chưa ra đời. Ngu Thừa Diễn muốn thay đổi tương lai, thứ hắn thay đổi không chỉ là vận mệnh của phụ mẫu mình mà còn là của chính hắn.

Ngu Thừa Diễn không biết khi nào mình sẽ biến mất.

Cảm giác cấp bách không ổn định này khiến hắn thực sự hy vọng Ngu Duy có thể nhanh chóng đi đúng con đường.

Nhưng mặt khác, hắn đã mất đi Ngu Duy trọn vẹn ba ngàn năm rồi. Chỉ cần nhìn bà mỗi ngày đều làm nũng chơi xấu, ăn cơm mình nấu, cảm giác thỏa mãn yên bình và tĩnh lặng đã lâu không có này khiến Ngu Thừa Diễn không nỡ lòng phá vỡ.

Hắn biết mẫu thân vốn dĩ có tính cách như vậy, bà tuy được nuông chiều nhưng trước nay yêu cầu đều không cao, chỉ là tập tính của tộc mèo khiến bà thích mỗi ngày phơi nắng, mỗi ngày lười biếng sống qua ngày, đây có phải là chuyện gì to tát đâu?

Huống chi Ngu Duy còn nhỏ như vậy, trẻ hơn rất nhiều so với trong ký ức của hắn, thậm chí còn có sự khác biệt rất lớn so với hình ảnh mẫu thân mà hắn quen thuộc. Đối mặt với một mẫu thân non nớt như vậy, h*m m**n bảo vệ của Ngu Thừa Diễn càng mạnh mẽ hơn, hắn thực sự không nỡ lòng.

Ngu Thừa Diễn thậm chí còn có chút dao động.

Nơi mà hắn và mẫu thân từng sống là một hòn đảo nổi được cách ly bởi sức mạnh của Tạ Kiếm Bạch.

Trên đảo có linh khí nồng đậm, có sông núi, rừng rậm, hồ nước, cũng phân chia ra bốn mùa, có một phủ đệ với đầy đủ tiện nghi.

Tạ Kiếm Bạch là Thiên Tôn, quanh năm y ở thiên giới, mỗi tháng sẽ đến đảo nổi thăm hai mẫu tử bọn họ.

Vì cái chết của mẫu thân mà ba ngàn năm qua Ngu Thừa Diễn luôn rất phẫn nộ và chán ghét Tạ Kiếm Bạch. Hắn ghét tất cả các quyết định mà nam nhân đó đã đưa ra, bao gồm cả việc an trí thê nhi mình trên một hòn đảo cách tuyệt với thế gian.

Ngu Thừa Diễn đã từng nghi ngờ liệu Tạ Kiếm Bạch có từng yêu Ngu Duy hay không, nếu không sao lại có thể sắp đặt họ ở đó như mèo con chó con, khi hứng lên mới đến thăm một cái?

Hắn ghét việc Tạ Kiếm Bạch nuôi Ngu Duy trên đảo như một con chim hoàng yến trong lồng, khiến bà thậm chí còn không có khả năng tự bảo vệ mình, rồi lại không bảo vệ thật tốt cho bà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!