Chương 11: Ai nỡ lòng nào đánh thức mèo con đang say ngủ chứ

Theo quan sát của Ninh Tố Nghi, Ngu Thừa Diễn không chỉ giỏi nấu nướng mà còn rất biết chăm sóc người khác, cũng rất có gu thẩm mỹ trong cuộc sống.

Trên bãi cỏ cách đống lửa không xa, hắn trải một tấm thảm dệt thủ công màu đỏ có hoa văn tối màu rồi đưa cho mỗi người một chiếc đệm ngồi, hoa văn của đệm và thảm còn kết hợp với nhau.

Đợi đến khi những đĩa thức ăn được đặt lên thảm, Ninh Tố Nghi mới phát hiện ra hoa văn trên đĩa và bát cũng cùng một phong cách với tấm thảm, tạo nên một sự thống nhất, tức thì khiến cho bữa ăn tạm bợ này có một phong cách rất cách điệu và thuận mắt.

Tất cả những điều mang đậm hơi thở cuộc sống này quá khác biệt so với khí chất lạnh lùng của chàng thanh niên.

Cường giả đỉnh cao Kim Đan kỳ đã tích cốc nhiều năm đáng lẽ cũng nên là người không màng thế sự, chỉ chuyên tâm tu luyện, ai có thể ngờ được Ngu Thừa Diễn không chỉ giỏi nấu ăn mà còn có tâm tình nhàn nhã để phối hợp những món đồ đồng bộ khi ăn?

Tiểu yêu miêu ở bên cạnh ăn rất chăm chú, bữa ăn này rõ ràng rất hợp khẩu vị của nàng, nàng ngay cả thời gian nói chuyện cũng không có, hai má lúc nào cũng căng phồng. Nàng rất tham lam, đồ trong miệng còn chưa nuốt xuống, đũa đã vươn trước vào trong bát, giống như một con thú nhỏ không biết no đói.

Thấy Ngu Duy chỉ cần nhét thêm một miếng nữa là sẽ bị nghẹn, Ninh Tố Nghi vừa định ngăn lại đã thấy Ngu Thừa Diễn ở bên cạnh dùng động tác trôi chảy đoạt lấy đôi đũa trong tay thiếu nữ, đồng thời cũng nhét cho nàng một ly nước trái cây ép tươi.

Đợi Ngu Duy nuốt xuống miếng thịt trong miệng, uống xong ly nước trái cây, Ngu Thừa Diễn mới trả lại đũa cho nàng. Toàn bộ quá trình đều an bài thiếu nữ một cách rõ ràng, rành mạch và điều lợi hại nhất là Ngu Thừa Diễn làm những việc này đều không một tiếng động, chính Ngu Duy cũng không nhận ra điều gì bất thường, cứ thế mơ mơ màng màng đã bị người khác điều khiển nhịp độ ăn uống.

Những lời Ninh Tố Nghi vừa định nói ra lại nghẹn lại trong cổ họng. Nhìn cảnh tượng trước mắt, ý nghĩ vừa rồi trong lòng nàng bất giác lại trỗi dậy.

Rõ ràng khi một cặp nam nữ trẻ tuổi và mỹ mạo ở cùng nhau sẽ rất dễ khiến người ngoài có cảm giác xứng đôi hoặc muốn se duyên.

Thế nhưng sự tương tác giữa vị đạo quân tên Lăng Tiêu này và Ngu Duy lại quá đỗi hòa hợp, sự quan tâm chăm sóc của Lăng Tiêu đối với thiếu nữ lại không hề mang chút tình ý nam nữ mà có sự cưng chiều thỉnh thoảng lộ ra trong mắt hắn, khiến Ninh Tố Nghi thậm chí nhìn thấy ở hắn hình ảnh của chính mình khi cưng chiều tiểu yêu miêu.

Đây cũng là lý do vì sao nàng hoàn toàn không cảm thấy Lăng Tiêu đối tốt với tiểu yêu miêu như vậy là vì tình yêu nam nữ. Ngược lại, hắn càng giống như ca ca trong nhà cưng chiều muội muội, thậm chí... còn có cảm giác của một lão phụ thân nhìn nữ nhi mình?

Tóm lại, không giống như cảm giác chỉ vì cơ duyên mà đối tốt với Ngu Duy, thậm chí còn không giống như mới lần đầu gặp mặt.

Đây đương nhiên là sơ suất của Ngu Thừa Diễn, thực ra nếu hắn muốn giả vờ, tất nhiên hắn có thể giả vờ một cách hoàn hảo.

Nhưng hai cô nương trẻ tuổi ở trước mặt hắn, một người là thân mẫu, một người là nghĩa mẫu. Khi ở riêng, Ngu Thừa Diễn bất giác đã buông xuống phòng bị, để lộ ra dáng vẻ chân thật của mình.

Hắn tuy dồn phần lớn tâm sức vào Ngu Duy nhưng vẫn chú ý thấy Ninh Tố Nghi không ăn bao nhiêu, cũng phát hiện ra nàng đang căng thẳng, dường như vẫn luôn âm thầm quan sát hắn.

Ngu Thừa Diễn thầm thở dài, thủ đoạn và tâm cơ của Ninh di hắn đều biết, chẳng qua là vì bây giờ nàng còn trẻ, mới mười chín tuổi nên mới bị hắn phát hiện ra điểm không đúng.

Muốn có được sự tin tưởng của mẫu thân thì chỉ cần một bữa ăn là đủ. Nhưng muốn để Ninh Tố Nghi tin tưởng hắn thì dưới một năm rưỡi không thể được.

Ngu Thừa Diễn không thể đợi được lâu như vậy, hắn chỉ muốn đối tốt với Ngu Duy, một khắc cũng không thể đợi thêm.

Hắn đặt chén rượu trong tay xuống rồi chậm rãi nói: "Ninh tiểu thư, không hợp khẩu vị sao?"

"Tài nghệ của đạo quân rất tốt, chỉ là ta đã quen ăn ít mà thôi." Ninh Tố Nghi nhân cơ hội này mà lặng lẽ hỏi: "Tài nghệ tốt như vậy là vì đạo quân thường xuyên nấu ăn sao?"

"Đúng vậy. Ta theo chân nhân ẩn thế nhiều năm, đã quen tự mình nấu ăn rồi." Ngu Thừa Diễn nói.

Hắn đợi Ninh Tố Nghi tiếp tục hỏi, Ninh Tố Nghi có nghi ngờ, hắn cũng vừa hay muốn nhân cơ hội này để xây dựng thân phận của mình, tìm một lý do thích hợp để sau này đối tốt với Ngu Duy.

Quả nhiên là Ninh Tố Nghi lại tiếp tục mở lời, nàng tâng bốc một câu: "Nghe nói ngài là nghĩa tử của Bạch Hạo chân nhân, ngày đó may mắn được thấy chân truyền của chân nhân, quả nhiên là bất phàm."

"Phải, ta rất cảm kích chân nhân, nếu không có người thì cũng không có Lăng Tiêu của ngày hôm nay." Ngu Thừa Diễn mỉm cười.

Ninh Tố Nghi cầm bầu rượu lên, nhân lúc rót rượu để kéo gần khoảng cách sau đó để lộ ra một vẻ sùng bái thích hợp: "Tại hạ chưa từng thấy tu sĩ nào có thiên phú dị bẩm như đạo quân, không biết đạo quân đã dùng bao nhiêu năm để đột phá Kim Đan kỳ?"

Đây chính là ngấm ngầm muốn dò hỏi tuổi của Ngu Thừa Diễn, từ đó suy đoán xem hắn có thời gian để cùng một yêu tộc sinh ra một đứa con lớn như Ngu Duy hay không.

Nói chung chuyện trăm năm Kim Đan đã là anh tài hiếm có, tuy nhiên như cặp phụ tử Tạ Kiếm Bạch và Ngu Thừa Diễn này lại càng b**n th** hơn.

Chưa kể đến việc Tạ Kiếm Bạch chưa đến ba mươi tuổi đã xưng bá thiên hạ, ngay cả Ngu Thừa Diễn cũng mười sáu tuổi đã đạt đến đỉnh cao của Kim Đan kỳ. Thiên phú đáng sợ như vậy, nhìn khắp vạn năm cũng chỉ có hai người họ.

Ngu Thừa Diễn không biết vì sao Ninh Tố Nghi lại hỏi như vậy, nhưng gáy hắn có chút lành lạnh, chỉ có thể mơ hồ nói: "Ta quanh năm cùng đạo quân ẩn cư bế quan, quá lâu không tiếp xúc với người khác, chính ta cũng không rõ đã qua bao nhiêu năm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!