"Vì đã tìm được đệ tử ngươi cần, sau này nàng sẽ do ngươi quản thúc, không cần phải hành động cùng ngoại môn nữa." Cốc Quảng Minh cười nhạt nói: "Có thời gian thì đưa nàng đến chủ phong cho ta xem, ta rất tò mò cơ duyên của ngươi là người như thế nào."
Trong lòng Ngu Thừa Diễn không muốn để Ngu Duy bị người khác chú ý. Hắn rất muốn giấu nàng đi thật kỹ, giống như rồng thiêng bảo vệ kho báu mà canh giữ nàng, không cho bất kỳ ai lại gần.
Chỉ là việc diện kiến Cốc Quảng Minh là không thể tránh khỏi, Ngu Thừa Diễn bề ngoài lễ phép nói: "Nàng vì vấn đề thân phận mà bị khi dễ không ít, bây giờ tính tình vô cùng nhạy cảm và cảnh giác. Đợi khi mối quan hệ giữa vãn bối và nàng dịu đi, nhất định sẽ lập tức đến gặp Tông chủ."
Cốc Quảng Minh gật đầu rồi không nói gì thêm.
Nếu Ngu Duy là một đệ tử có tư chất, có lẽ y sẽ có thêm hứng thú. Nhưng khi nghe nàng là một đệ tử ngoại môn tầm thường, lại là hỗn huyết, trong lòng Cốc Quảng Minh bất giác có vài phần xem thường, cũng không còn hứng thú muốn gặp người nữa.
Một ngày bận rộn trôi qua, lúc Ngu Thừa Diễn quay trở lại ngọn núi của ngoại môn thì trời đã gần hoàng hôn. Tại nơi đã hẹn trước, hắn không thấy Ngu Duy mà lại thấy Ninh Tố Nghi.
Ninh Tố Nghi lặng lẽ đứng dưới gốc cây, lưng nàng thẳng tắp, nhìn từ xa có một khí chất kiên cường và thanh đạm như trúc.
Ngũ quan của nàng vốn dịu dàng nhưng lại sở hữu một đôi mắt phượng, đẹp một cách sắc sảo. Trong ngoại môn nơi đa số là đệ tử bình thường, xuất thân và tư chất đều tầm thường thì đây quả là một vẻ đẹp hiếm thấy, chẳng trách mèo con lại thích nàng.
Ngu Thừa Diễn đến gần, hắn chắp tay hành lễ: "Ninh tiểu thư."
Ninh Tố Nghi đợi ở đây vốn là muốn nói chuyện riêng với Ngu Thừa Diễn thêm một chút.
Nàng biết môn phái sẽ giao Ngu Duy hoàn toàn cho vị thiên chi kiêu tử trước mặt này phụ trách, nhưng Ngu Duy không giống những thiếu nữ bình thường khác, tính tình nàng quá đơn thuần, quá ngây thơ, nếu đột nhiên phải ở chung với một nam nhân mỗi ngày, Ninh Tố Nghi không thể không lo lắng được.
Huống chi nàng luôn xem tiểu yêu miêu như thân muội của mình, một năm này luôn cưng chiều và dỗ dành nàng, không ai hiểu rõ sự nhõng nhẽo và lười biếng của Ngu Duy hơn Ninh Tố Nghi.
Thiếu nữ rất thẳng thắn, vui là vui, ghét là ghét, không có chút tâm cơ nào, nghĩ gì là nói đó, dù cho có là Thiên Vương lão tử đến cũng không nể mặt. Ninh Tố Nghi sợ nàng ăn nói không suy nghĩ, đắc tội với vị thiên chi kiêu tử trước mặt.
Nàng vốn định nói riêng vài lời tốt đẹp, để Ngu Thừa Diễn chiếu cố nàng ấy nhiều hơn. Nhưng mỗi lần gặp nàng, thái độ của chàng thanh niên đều cực kỳ tốt, thậm chí... còn có cảm giác hơi kính cẩn quá mức, hoàn toàn không giống một vị đạo quân sắp đột phá Nguyên Anh kỳ.
Nhìn dáng vẻ khách sáo của Ngu Thừa Diễn, những lời tâng bốc mà Ninh Tố Nghi đã chuẩn bị cả buổi trời đều không có đất dụng võ. Nàng do dự nói: "Ngài quá khách sáo rồi, tại hạ có vài lời muốn nhờ vả đạo quân..."
"Ninh tiểu thư không cần khiêm tốn như vậy." Ngu Thừa Diễn chậm rãi nói: "Ta biết nỗi lo trong lòng ngươi. Ngu Duy là cơ duyên để ta đột phá, ta đương nhiên sẽ đối xử tốt với nàng. Ta trước đây cũng từng nuôi linh miêu, biết rằng mèo đều tùy hứng, điểm này ngươi không cần phải lo lắng."
Không đợi Ninh Tố Nghi mở lời, Ngu Thừa Diễn dứt khoát nói: "Ta xin lấy thiên đạo và tu vi của mình ra thề, ta sẽ đối xử tốt với Ngu Duy như thân nhân. Nếu có lòng dạ bất chính hoặc làm hại nàng sẽ bị thiên lôi đánh, chết không toàn thây."
Những lời này nằm ngoài dự đoán của Ninh Tố Nghi, khiến nàng có chút kinh ngạc.
Tu tiên giả rất ít khi mở miệng thề, bởi vì trong cõi u minh, trời đất tự có ràng buộc. Sự ràng buộc này đối với phàm nhân sớm nở tối tàn thì chẳng là gì, nhưng lại thật sự ảnh hưởng đến tu sĩ.
Tu tiên giả càng có thiên phú dị bẩm lại càng cẩn trọng từ lời nói đến hành động, sợ sẽ nói ra điều gì ảnh hưởng đến đại đạo của mình. Ngu Thừa Diễn dứt khoát thề như vậy đã cho thấy hắn quả thực không thẹn với lòng, không chừa cho mình một chút đường lui nào.
Sự chân thành này khiến cho một người luôn không tin tưởng người khác như Ninh Tố Nghi cũng không nói được gì. Nàng chỉ cho rằng Ngu Thừa Diễn quá nóng lòng đột phá nhưng dù thế nào đi nữa, những lời này đã khiến nàng yên tâm.
"Vậy sau này phiền đạo quân rồi." Ninh Tố Nghi thở dài nói: "Hy vọng đạo quân có thể thành công đột phá Nguyên Anh."
"Ninh tiểu thư, ngươi không cần khách sáo như vậy, cứ gọi ta là Lăng Tiêu là được."
Ngu Thừa Diễn vừa thấy dáng vẻ cung kính này của Ninh Tố Nghi là gáy hắn lại tê rần. Dù sao thì tính theo vai vế, Ninh Tố Nghi là hảo hữu chí giao của mẫu thân hắn, từ khi còn rất nhỏ hắn đã nhận Ninh Tố Nghi làm nghĩa mẫu.
Huống chi... sau khi Ngu Duy qua đời, cũng chính Ninh Tố Nghi đã đích thân lo liệu hậu sự.
Ký ức chợt ùa về khiến lòng hắn phiền muộn, Ngu Thừa Diễn nhắm mắt lại, cố gắng đè nén những cảm xúc rối bời rồi chậm rãi nói: "Ninh tiểu thư, hay là đêm nay ba chúng ta tụ tập một chút đi? Ta từ nhỏ đã ẩn cư trong rừng núi, rất giỏi nấu nướng."
Ninh Tố Nghi đương nhiên không có lý do gì để từ chối.
Sau khi tạm biệt Ngu Thừa Diễn, nàng lòng đầy tâm sự trở về.
Nàng không thể nào tin tưởng Ngu Thừa Diễn ngay lập tức nhưng nàng nhận ra rằng chàng thanh niên này dường như không giống với những con cháu thế gia và các vị thiên chi kiêu tử khác. Hắn không hề có chút kiêu căng nào, có tu dưỡng, cũng rất lễ phép và hoàn toàn không giả tạo.
Ninh Tố Nghi không phải là người dễ dàng tin tưởng người khác, huống chi lại là một nam tu sắp sửa tiếp cận Ngu Duy. Nhưng không hiểu vì sao, nàng lại muốn tin tưởng Ngu Thừa Diễn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!