Bầu trời xanh thẳm muôn dặm, trời trong mây sáng.
Dòng suối trong vắt xuyên qua rừng cây núi non, bóng cây xanh um tùm, ánh mặt trời vụn vỡ rải rác trên mặt nước.
Vài con cá đen to đùng đang thong thả bơi lội trong làn nước, kể cả động tác vẫy đuôi của chúng cũng lộ ra vài phần thư thái tùy tiện của kẻ chưa từng bị thiên địch dạy cho một bài học.
Chính lúc này, một cái đuôi bông tuyết trắng lông xù từ bên bờ đưa xuống mặt nước, đầu đuôi nhúc nhích trong nước tạo nên từng vòng gợn sóng trên mặt nước.
Đàn cá dưới đáy nước như bị thứ gì đó mê hoặc mà ngẩng đầu bơi lên phía mặt nước.
Trong phút chốc nước bắn tung tóe, con cá đen rơi xuống bãi cỏ điên cuồng vùng vẫy đuôi nhưng rất nhanh đã bị một móng vuốt chụp lấy.
Thứ giữ chặt con cá là một chú mèo tuyết trắng, con cá đen này không có thiên địch, lại được linh khí của tu tiên giới thấm nhuần nên được nuôi lớn đến mập mạp, hình thể của nó trông còn to hơn cả đầu của chú mèo bên trên một vòng, làm cho chú mèo trắng trở nên nhỏ nhắn như vẫn chưa cai sữa vậy.
Mèo con vẩy vẩy nước trên người, nó cúi đầu, chiếc mũi nhỏ màu hồng hít hà con cá đen rồi buông nó ra.
Cá đen lạch bạch vẫy đuôi vùng vẫy trên bãi cỏ, chú mèo trắng nhỏ căng cả người rồi cũng nhảy tới lui bên cạnh theo, thỉnh thoảng còn dùng móng vuốt vỗ vào con cá một cái, chơi đến vui vẻ vô cùng.
Lúc này có một bàn tay gầy mảnh bắt lấy con cá đen rồi đưa nó vào sọt cá.
"Tiểu Duy, đừng chơi nữa." Ninh Tố Nghi bất lực nói: "Hôm nay còn phải bắt hơn mười con cá cơ."
Mèo trắng nhỏ ngẩng đầu lên, kêu hai tiếng meo meo, nghe có vẻ như không mấy hài lòng nhưng giọng điệu của nó lại yêu kiều và mềm mại, dù có hung dữ đến mấy cũng nghe như đang nũng nịu.
Ninh Tố Nghi ngồi xổm xuống, đưa tay ôm chú mèo vào lòng, lấy khăn lau bộ lông bị ướt của nó, con mèo liền yên lặng, đôi mắt mèo màu xanh thẳm như ngọc bảo thoải mái nheo lại.
Nàng đang nhẹ nhàng véo đôi tai hồng hào mềm mại của mèo con thì đột nhiên cánh tay nặng trĩu, chú mèo trong lòng biến thành một thiếu nữ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi.
Cánh tay tuyết trắng của thiếu nữ vòng qua cổ nàng, sau đó dùng mái tóc đen ướt sũng cọ cọ vào má Ninh Tố Nghi, không vui cáo trạng: "A Ninh, khó chịu lắm."
Ninh Tố Nghi dở khóc dở cười, nàng vừa dùng khăn lau tóc cho nàng ấy, vừa bất lực nói: "Ai bảo ngươi đi bắt cá, tự làm ướt mình rồi còn tỏ ra đáng thương."
Ngu Duy vô tội chớp chớp đôi mắt mèo trong veo rồi lại nhẹ nhàng dùng đầu mũi cọ cọ vào người Ninh Tố Nghi, Ninh Tố Nghi vội vàng ấn nàng xuống.
"Đừng động."
Thiếu nữ lúc này mới ngoan ngoãn ngồi trong lòng nàng không động đậy nữa.
Ninh Tố Nghi thầm thở phào, dù nàng cũng là nữ nhi nhưng bị một đại mỹ nhân không tự biết mình một chút nào toàn tâm toàn ý tín nhiệm, suốt ngày dán dán rồi lại cọ cọ, nàng cũng chịu không nổi mà vành tai đỏ ửng lên.
Cả hai đều là đệ tử ngoại môn của Huyền Thiên Tiên Tông, Ngu Duy là yêu miêu hỗn huyết, cũng là đệ tử duy nhất trong tông môn có huyết mạch yêu tộc.
Cũng không biết Ngu Duy rốt cuộc đã lớn lên như thế nào, trên người nàng có một loại vẻ đẹp không nhiễm trần tục, ngây thơ mà thuần túy. Giống như một tiểu thú chưa lớn, đôi khi nàng đơn thuần đến mức làm người ta không thể nề hà.
Chẳng hạn như Ngu Duy thích Ninh Tố Nghi liền một mực thân mật, làm nũng, hoàn toàn trao phó tín nhiệm của bản thân.
Nhưng gặp những đệ tử trong môn phái ghét bỏ thân phận hỗn huyết của nàng, nàng cũng sẽ cố ý lộ tai mèo ra để chọc tức bọn họ
- tiểu yêu miêu đơn thuần thậm chí còn không biết phương pháp trả thù nào "độc địa" hơn, khiến Ninh Tố Nghi thường lo lắng nàng không thể tự bảo vệ mình mà bị người khác hãm hại.
Tính tình Ngu Duy thật sự là đã lười biếng còn biết thích nghi trong mọi hoàn cảnh, chỉ cần sống tạm ổn là được, nàng có thể gắng gượng trải qua ngày tháng.
Lúc trước khi bị đánh bậy đánh bạ mang về Huyền Thiên Tông, Ngu Duy không hề phản kháng. Dù sau đó khi phát giác ra huyết thống chân chính của nàng, các tu sĩ khác đều đối xử lạnh nhạt với nàng, nàng cũng không để vào mắt.
Dù sao thì Ngu Duy mỗi ngày chỉ muốn phơi nắng, ngủ nướng, chải lông, trải qua những ngày có ăn có uống, còn có thứ gì tốt hơn cuộc sống này nữa chứ?
Còn chuyện như thăng thiên đắc đạo mà ai ai trong tu chân giới cũng khao khát... thì có can hệ gì với miêu miêu chứ.
Tuy ở Huyền Thiên Tiên Tông mỗi ngày đều phải làm việc, còn phải bị người ta quản nhưng ở tu chân giới có linh khí dồi dào, thoải mái hơn ở trần phàm nhiều, hơn nữa bên cạnh nàng còn có Ninh Tố Nghi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!