Chương 37: (Vô Đề)

Quán bar nằm trong hẻm nhỏ ở một khu phố sầm uất, Quý Phùng Tuyết đi theo ứng dụng chỉ đường, vòng vèo mất cả buổi trời mới tìm ra nơi này.

Bên ngoài là trung tâm thành phố phồn hoa, nhưng ở đây lại là một vùng trời rất khác.

Ngoài cửa lớn không có những chiếc xe sang trọng ra vào như nước mà chỉ có đủ dạng thanh niên cười cười nói nói, thay nhau bước vào.

Trước khi tới chị đã tìm hiểu qua, Zero được thành lập từ khá lâu và là quán bar rock nổi tiếng nhất. Từng có vô số ban nhạc biểu diễn ở đây, bao gồm cả ban nhạc《Quật cường trầm lặng》chị rất yêu thích nhưng không mấy nổi tiếng, buổi biểu diễn đầu tiên sau khi nhóm họ thành lập là ở nơi này.

Trước đây không phát hiện được một nơi như vậy, lần này khiến chị cảm thấy có chút mới mẻ. Chị đeo kính râm và mũ lưỡi trai bước vào cửa, cách ăn mặc thế này chợt trở nên tầm thường ở một nơi trang phục kì dị nào cũng có.

Chị đi qua quầy lễ tân, đến một hành lang dài, trên tường có dán rất nhiều tranh ảnh của những ban nhạc từng biểu diễn.

Đi thêm vài bước về phía trước chính là thánh địa biểu diễn thực thụ. Sân khấu không lớn, xung quanh là quầy bar hình tròn, không gian ở giữa lộ ra vẻ trống trải, nhưng so với những quán bar khác vẫn có chút nhỏ hẹp.

"Phùng Tuyết, ở đây." Trên tầng hai có người gọi tên chị.

Chị ngẩng đầu nhìn lên người đang dựa vào lan can, bước lên bậc thang, vừa đến nơi, đối phương đã chạy đến ôm chặt chị: "Đã lâu không gặp nha."

"Đúng rồi."

Đã một năm kể từ lần cuối họ gặp nhau.

"Thế nào, thoát khỏi bóng ma thất tình rồi chứ?" Đối phương hỏi.

"Có lẽ vậy." Chị mỉm cười, không khỏi đánh giá người phụ nữ trước mặt, tóc cắt ngắn nhưng rất nóng bỏng, cách ăn mặc trang điểm lại mang hơi hướng công sở, dù đến nơi thế này vẫn là áo sơ mi và quần tây.

Trên mặt tràn đầy nét tươi cười nhiều năm không đổi.

"Lần này sẽ ở lại bao lâu đây, lớp trưởng?" Chị hỏi.

"Bàn chuyện hợp tác, bên kia hơi khó khăn nên mình cũng không biết nữa." Hình Bạch Phong nói, kéo tay chị ngồi xuống ghế, rót rượu, hai người khẽ chạm ly.

Năm đó hai người còn chưa yêu đến mức chết đi sống lại nên có thể chia tay trong hoà bình, không chỉ trích không oán hận, nhưng cũng không thể quay lại với nhau. Về sau, trong môi trường làm việc của cả hai đều khó có thể tìm được một người bạn tâm giao tri kỷ, ngược lại hai người ở hai nơi cách biệt lại có thể tâm sự mọi chuyện thường ngày, cuối cùng thành lập tình hữu nghị cách mạng.

Hình Bạch Phong chép miệng, đặt ly xuống, nhìn kỹ chị cười nói: "Không tồi, vẻ mặt khá hơn nhiều, mình còn sợ khi gặp cậu sẽ thảm đến nỗi không nhận ra đấy."

"Làm gì đến mức ấy." Quý Phùng Tuyết buồn cười nói.

"Sao mà không đến mức, năm ngoái khi mình về, không phải cậu vẫn đang đau khổ vì thất tình sao." Hình Bạch Phong thở dài, "Bây giờ với Tiêu Vũ Nhiên thế nào rồi?"

"Vẫn là bạn bè." Quý Phùng Tuyết lại chạm ly với cô ấy, "Ừm, chỉ là bạn bè."

"Trước khi lên máy bay mình đã tìm hiểu rồi, không phải hiện tại cô ấy đã chia tay sao?" Hình Bạch Phong ngập ngừng nhìn chị.

Chị nhướng mày, "Vậy cũng không liên quan đến mình, mình sẽ không thích gái thẳng nữa."

"Cũng đúng, trong giới của chúng ta nhiều mỹ nhân như vậy, cần gì phải treo cổ trên một thân cây." Hình Bạch Phong chớp chớp mắt, sâu xa nói: "Nhưng mình còn phát hiện ra là cậu đang hẹn hò đấy, sao lại không kể với mình chuyện này?"

Cuối cùng vẫn không thể tránh thoát câu hỏi này, chị đáp lại bằng một câu mơ hồ: "Ừm, đúng là như vậy."

"Hình như tên là Hạ Lâm Hạ? Cô ấy thật xinh đẹp, đúng mẫu người mình thích." Hình Bạch Phong trêu chọc.

"Cậu chịu không nổi đâu, tính cách dữ dội, mạch não thì hệt như đường đèo, muốn tìm được hướng bắc phải vòng vèo mấy lượt." Chị chê bai không chút lưu tình.

"Vậy sao cậu lại yêu cô ấy?"

Chị im lặng vài giây rồi đột nhiên bật cười, không trả lời.

"Khi nào rảnh đưa đến gặp mặt đi." Hình Bạch Phong lắc ly rượu, cười nói: "Mình xét duyệt giúp cậu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!