Chương 106: Giáo chủ ma giáo x Minh chủ võ lâm (Hạ)

Ma giáo.

Rất nhiều thủ hạ đã tập hợp lại để nghị sự, mọi người đều đang thắc mắc tại sao Giáo chủ lại chạy vội về với bộ mặt chịu tang như vậy.

Kiện tướng đắc lực được sủng ái nhất Khâu Tinh Châu làm ra vẻ từng trải nói:

"Nàng ấy à, hẳn là để ý người khác rồi."

"Vậy sao còn không vui?"

"Tất nhiên là vì người ta không thích nàng." Khâu Tinh Châu đắc ý dựa vào lòng hữu hộ pháp Đoàn Nghiên, Thảm thật.

Bọn thuộc hạ dời mắt:

"Cần gì quan tâm người nọ có thích hay không, cứ trực tiếp bắt về đây không phải là tốt rồi sao?"

Khâu Tinh Châu:

"Tất nhiên là vì không bắt nổi."

Mọi người cùng than thở: Thảm thật!

"Các ngươi đang nói gì đấy?" Hạ Lâm Hạ từ bên ngoài bước vào.

"Không không, bọn ta chỉ đang nói về chuyện Đại hội võ lâm." Thuộc hạ vội chuyển đề tài, rồi lại không biết nhớ tới chuyện gì mà chợt nảy ra một kế,

"Lão đại! Ta nghe nói Minh chủ võ lâm sắp đón dâu, không bằng chúng ta giết vị hôn thê của nàng, khiến nàng thống khổ cả đời đi!"

Ấn đường Hạ Lâm Hạ khẽ nhúc nhích: Đón dâu? Cưới ai?

"Chuyện này thì không biết, người trong giang hồ đều truyền tai nhau như vậy, nói Minh chủ kia muốn đón dâu ở Đại hội võ lâm."

Ồ. Hạ Lâm Hạ nghênh ngang bỏ đi.

Tuy rằng Hạ Lâm Hạ đã về tới Ma giáo, nhưng hoàn cảnh quen thuộc cũng không làm nàng trấn định lại, cả ngày ngồi trên đỉnh núi nhìn trời, nhìn đất, nướng chim. Thỉnh thoảng thèm ăn lại sai người chuẩn bị cá nướng, nhưng có làm kiểu nào thì ăn cũng không thấy ngon.

Tuy rất không muốn thừa nhận, nhưng thật sự nàng cảm thấy một mình rất tịch liêu.

Đêm khuya, nàng đột nhiên nhỏm dậy, thầm nghĩ: Ta chính là ma đầu, muốn người thế nào mà lại không có?

Vì thế nàng trộm xuống núi, chạy vào một thanh lâu, chọn cô nương xinh đẹp nhất. Sau khi tắm gội cô nương liền bò lên giường nàng, thổi khí bên tai nàng, nàng theo bản năng một cước đá người ta dính vách.

Hẳn là vì quần áo của nữ nhân này quá xấu xí, có lẽ nàng thích nữ tử mặc bạch y hơn, thoạt nhìn tựa như con gái nhà lành, một khi trở nên hư hỏng mới càng thú vị.

Vì thế nàng xông vào một nông gia, bắt được một bạch y nữ tử, nữ nhân lấy cái chết phản kháng, khóc lóc kể lể mình đã có bạn tâm giao.

Ngươi tên gì?

Nàng hỏi cô nương đang khóc như lê hoa đái vũ, trong đầu lại hiện lên bóng hình người nào đó đã từng một lần khóc trước mặt nàng, khiến nàng ngày nhớ đêm thương cho đến tận hôm nay.

"Ta tên Hạng Hoài Mộng, tri kỷ của ta có võ công, nàng sẽ lập tức trở lại đây thôi." Nữ nhân nói.

Biết võ công?

"Ừ, nàng là bằng hữu của Minh chủ võ lâm, nên tốt nhất là ngươi đừng động đến ta!"

Hạ Lâm Hạ nheo mắt, nhìn nàng ấy hồi lâu, nét mặt quái lạ. Ngay sau đó, nàng lập tức khiêng người trở về Ma giáo:

"Vậy thì ta sẽ cưới ngươi, có bản lĩnh thì bọn họ cứ đến giết ta đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!