Chương 96: (Vô Đề)

Trong những ngày Tống Kiến Chi nằm viện, cơ bản tất cả những người nàng biết đều đến thăm. Minh Tự đang dưỡng thương, nhưng có một vài thông cáo đã được lên lịch, khó đẩy nên cô chỉ có thể tham dự, nhưng mỗi ngày đều sẽ trở về ở cùng Tống Kiến Chi.

Tống Kiến Nhân bận rộn công việc nhưng thường xuyên bảo Tiểu Hứa chạy tới.

Phòng bệnh cao cấp được trang bị y tá chuyên nghiệp, Tống Kiến Nhân còn nhờ bảo mẫu ở nhà tới bệnh viện, Tống Kiến Chi thực sự cảm thấy không cần thiết, lúc này Tống Kiến Nhân mới từ bỏ, chỉ nhờ bảo mẫu mang canh ngao bồi bổ hai lần một ngày.

Bữa ăn dinh dưỡng trong bệnh viện rất ngon và bổ dưỡng, Tống Kiến Chi nào có thể ăn nhiều như vậy, cho nên phần lớn canh ngon đều đưa cho Minh Tự, làm Minh Tự tỷ tỷ đều có chút béo lên.

Vốn là như vậy, nàng ở trong bệnh viện sống vô ưu vô lự, ăn được uống được, mở điều hòa, chơi máy tính, nhưng Minh Tự Tiểu Hứa và dì bảo mẫu mới mệt nhất, thật quá tội lỗi.

Cuối cùng trải qua mấy ngày này, chương trình thực tế cũng sắp bắt đầu phát sóng trở lại, Tống Kiến Chi tinh thần phấn chấn chuẩn bị xuất viện, thời gian xuất viện ấn định vào buổi trưa, Minh Tự nói ghi hình chương trình tạp kỹ buổi xong xong sẽ đến bệnh viện đón nàng.

Tống Kiến Chi nói: "Ai nha, em có người chăm sóc rồi chị không cần đến đón em đâu

", nhưng thân thể lại thành thật mà ngoan ngoãn chờ Minh Tự. Những người khác và Minh Tự tỷ tỷ vẫn không giống nhau. Vui vẻ. Tống Kiến Chi ngồi trên ghế giống như trẻ mẫu giáo, hai chân đung đưa, nhón chân mong chờ. Đúng giờ hẹn, Minh Tự đến như đã hứa, mở cửa nhìn Tống Kiến Chi, Tống Kiến Chi vừa nhìn thấy liền lộ ra tươi cười, nhìn thấy phía sau Minh Tự còn có một người."Thiên Đóa?"

Tống Kiến Chi kinh ngạc một lúc, sau đó kinh hỉ nói: "Không phải cậu đang quay phim sao? Cậu về khi nào vậy?

"Trước đó Triệu Thiên Đóa đã vào đoàn phim, bộ phim này có chủ đề"Người mẹ già dốc lòng nuôi con

", chạy đến bìa rừng trên núi để quay phim, nàng đã không gặp Triệu Thiên Đóa nửa tháng, chỉ nói chuyện phiếm trên WeChat. Triệu Thiên Đóa cũng nói rằng phải hơn một tháng mới trở lại thế giới loài người, Tống Kiến Chi thực sự không nghĩ tới có thể gặp lại nàng ấy. Triệu Thiên Đóa mặc một thân váy trắng thuần, tiểu tiên nữ xinh đẹp, khi cười trong mắt lấp lánh, giơ hai tay lên đầu làm hình trái tim lớn, nghiêng nghiêng đầu, mái tóc dài xõa xuống một bên, bán manh với Tống Kiến Chi:"Ta đa, tiểu khá ái của cậu đột nhiên xuất hiện này.

"Minh Tự liếc nhìn nàng ấy một cái, giải thích với Tống Kiến Chi:"Gặp em ấy ở dưới lầu, vừa lúc cùng đi lên.

"Lúc này Triệu Thiên Đóa mới trở lại nghiêm túc, nói:"Hai người gặp chuyện, dù thế nào cũng phải đến xem một chút." Nàng quan tâm nhìn Tống Kiến Chi, "Minh Tự không sao, còn cậu? Cậu có sao không?"

"Mình không sao."

Tống Kiến Chi cong mắt cười, trong lòng có chút cảm động.

"Vậy là tốt rồi." Lý Mạn và Giang Lệ theo kịp, Triệu Thiên Đóa cầm lấy giỏ hoa nhỏ tinh xảo từ trong tay Giang Lệ, tự mình đưa cho Tống Kiến Chi: "Chúc mừng cậu xuất viện."

"Cảm ơn Thiên Đóa."

"Cảm ơn cái gì." Triệu Thiên Đóa ai nha một tiếng, nói, "Buổi trưa chúng ta cùng ăn cơm đi, cho mình cơ hội biểu hiện."

"Buổi chiều mình lại phải rời đi, thật vất vả mới được rời đoàn phim một chuyến, còn rất nhiều việc phải xử lý... Cậu không biết đâu, mình muốn ra vào núi cũng phải mất một tuần ----

"Tiếng mở cửa cắt ngang lời nói còn dang dở của Triệu Thiên Đóa, chính là Tiểu Hứa đi vào."A?" Cô không ngờ trong phòng lại náo nhiệt như vậy, sửng sốt một chút rồi nói với Tống Kiến Chi: "Tiểu thư, tổng tài đến đón ngài về nhà."

Không ai nghĩ rằng hôm nay Tống Kiến Nhân sẽ tan làm sớm, đến bệnh viện đón em gái. Thế nên bây giờ, bốn người vừa lúc gặp nhau, cùng nhau rời bệnh viện, đến Tư Hồng ăn cơm.

Tống Kiến Chi vốn tưởng rằng Triệu Thiên Đóa nhìn thấy chị gái mình sẽ rất kích động, nói rất nhiều, nói không chừng mở miệng liền kêu Tống Kiến Nhân suy nghĩ lại chuyện nhân sinh đại sự, không nghĩ tới Triệu Thiên Đóa lại rất nghe lời, cư xử tao nhã lễ phép.

Đừng nói lớn tiếng ồn ào, thậm chí còn không có nhỏ giọng thì thầm, chỉ cầm đũa nghiêm túc nghe người khác nói chuyện.

Bởi vì điều này, Tống Kiến Chi không nhịn được mà âm thầm quan sát nàng nhiều lần.

Nếu quan sát cẩn thận sẽ phát hiện, ánh mắt của Triệu Thiên Đóa trong lúc vô tình hay cố ý đều đảo quanh trên người của Tống Kiến Nhân.

Bởi vì Tống Kiến Chi quá chú ý đến Triệu Thiên Đóa, còn ăn phải một câu không mặn không nhạt của Minh Tự tỷ tỷ: "Chuyên tâm ăn cơm."

"Được a.

"Tống Kiến Chi thanh tĩnh lại, nghe lời chuyên tâm ăn cơm, đột nhiên trong bát có một thìa đồ ăn, là tôm viên mà Minh Tự tỷ tỷ đã múc cho nàng. Nàng nhìn về phía Minh Tự, cười ngọt ngào. Ăn xong, Giang Lệ trước đó lấy cớ rời đi đã quay trở lại, lộ ra vẻ mặt khó xử với Triệu Thiên Đóa:"Tiểu thư...

"Triệu Thiên Đóa dặn dò Giang Lệ đi thanh toán, trước đó nàng đã nói là nàng mời, nhưng nhìn thấy bộ dáng này của Giang Lệ, là không hoàn thành sao? Triệu Thiên Đóa đang định thấp giọng hỏi cô, Tống Kiến Nhân ngồi đối diện nàng dùng khăn lạnh lau tay, lông mày thẳng tắp, cổ tay gầy trắng nõn, trầm giọng nói:"Mọi người là khách của Tống gia.Tiểu Hứa cười nói:Tư Hồng là sản nghiệp của Tống gia, người nhà tới đây chiêu đãi bằng hữu, nào có đạo lý thu tiền, Triệu tiểu thư không cần khách khí.

"Sau đoạn hát đệm này, Tống Kiến Nhân không chờ lâu liền rời đi trước. Phía sau Tống Kiến Nhân, cuối cùng Tống Kiến Chi cũng không nhịn được nữa, nói:"Thiên Đóa, hôm nay cậu thật khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!