Chương 7: (Vô Đề)

Mọi người tiến vào địa điểm tổ chức không lâu, lễ trao giải chính thức bắt đầu.

Khi nói đến giải thưởng quan trọng nhất, giải đầu tiên là giải Kim Nghi dành cho nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, vị khách mời đặc biệt trao giải cười nói: "Chúng ta hãy chúc mừng—"

"Minh Tự!"

Trong hội trường tối om, một tia sáng của đèn bao phủ lấy Minh Tự. Minh Tự đúng lúc cong môi, đứng dậy khom người chào hỏi bốn phía, tia sáng theo bước chân cô từ chỗ ngồi tối tăm đến sân khấu đầy sao.

Dáng người cô cao gầy, đặc biệt là vào thời điểm được chú ý này, cô càng cao quý đạm nhiên, Tống Kiến Chi cũng giống như những người có mặt ở đây, nàng không che giấu kinh diễm cùng tán thưởng trong mắt.

Tim nàng đập nhanh một chút.

Đạn mạc đã bị fans của Minh Tự chi phối.

Khi Minh Tự giành cúp từ khách mời, cô đã đạt đến đỉnh cao.

"Minh Tự aaaaa!!"

"Chúc mừng Minh Tự giành được giải thưởng Kim Nghi cho nữ diễn viên chính xuất sắc nhất! Hoàn toàn rất xứng đáng!

"Khách mời giao sân khấu cho Minh Tự. Minh Tự hướng về phía micro, vóc dáng cô cao, hơi cúi đầu, giọng nói vẫn trong trẻo mát lạnh như thường:"Cảm ơn mọi người.

Vinh dự này thuộc về tôi cũng thuộc về tất cả mọi người trong đoàn phim <Như Mộng>. Sau này với cương vị là một diễn viên, tôi sẽ tiếp tục mang đến cho mọi người những tác phẩm điện ảnh và truyền hình xuất sắc nhất."   

Lời chứng thực rất ngắn gọn và thẳng thắn, không nhìn lại chặng đường đã qua, tất cả quan khách bên dưới đều ngẩn người, này xong rồi sao??   

Vị trí của Tống Kiến Chi rất tốt, nàng có thể nhìn rõ người trên sân khấu, nàng có thể nhìn thấy bàn tay của Minh Tự đang vững vàng cầm chiếc cúp, nàng có thể nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của Minh Tự đang khép mở, nàng cũng có thể nhìn thấy Minh Tự đang đứng thẳng thân, không tiếng động thông báo mình nói xong.   

Tống Kiến Chi nhìn Minh Tự sáng chói không chớp mắt, là người đầu tiên vỗ tay.

Tiếng vỗ tay trong hội trường càng lúc càng lớn, Tống Kiến Chi tràn đầy tự hào, trong lòng hét lớn với hệ thống:

"Nhìn thấy không! Đối tượng của tôi thật lợi hại!"

Bên cạnh truyền đến một âm thanh gây mất hứng: "Tống Kiến Chi, cô nhìn rõ chưa?

"Tống Kiến Chi:? Ngụy Kiêu ghé sát vào người nàng, khinh thường nói:"Minh Tự ưu tú như vậy, tôi không có khả năng coi trọng một nữ nhân ngực to không não như cô.

"Tên ngốc này lại phát bệnh sao? Tống Kiến Chi cũng quay đầu nhìn hắn, ngoài cười nhưng trong không cười nói:"Thấy rõ rồi, Minh Tự ưu tú như vậy, đúng là tám kiếp xui xẻo mới bị anh coi trọng.

"Sắc mặt Ngụy Kiêu trở nên âm trầm, lại thấy có máy quay và đại diện các công ty xung quanh, hắn kìm chế không mất bình tĩnh, trong mắt hắn lại nổi lên một cơn bão:"Nữ nhân, cô chọc giận tôi.

"Tống Kiến Chi cố nén không trợn mắt:"Tôi còn muốn đánh anh.

"Ngụy Kiêu bình tĩnh nhìn nàng, lại cười nói:"Tôi biết rồi."

Tống Kiến Chi: Biết cái gì mà biết?

Nàng lười quan tâm đến não tự luyến của Ngụy Kiêu, không cẩn thận liếc hắn hai lần, cho nên phải nhanh chóng nhìn Minh Tự tỷ tỷ để rửa mắt.

Tống Kiến Chi quay đầu lại nhìn, Minh Tự cũng đang nhìn nàng.

Trước hàng trăm khách mời có mặt tại hội trường, khi camera phát trực tiếp nhắm vào cô, dưới ánh đèn như thủy ngân tràn ngập sân khấu.

Ánh mắt cô dán chặt vào trên người Tống Kiến Chi.

Không chút che giấu.

Lần thứ ba.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!