Tống Kiến Chi kiêu ngạo như vậy được một lúc, trên đường về lại an tĩnh cùng lúng túng.
Nàng nghiêng đầu liếc nhìn Minh Tự bên cạnh, Minh Tự ngồi rất thẳng, thậm chí sau khi Tống Kiến Chi gỡ tai nghe như thường lệ, cô cũng không động tay động chân với nàng.
Trong khoảng thời gian ngắn mà lại làm người rất khó chịu.
Trực giác nói với Tống Kiến Chi rằng khi đến khách sạn, có lẽ mình sẽ dễ chịu hơn một chút.
Nàng quấn dây tai nghe quanh điện thoại, lén liếc nhìn Minh Tự lần nữa.
Minh Tự không có nhìn nàng, thậm chí còn lấy điện thoại ra chơi.
Tống Kiến Chi: Nữ nhân này thay đổi rồi, cư nhiên chơi điện thoại ở trước mặt mình mà không chơi với mình.
Dưới ánh mắt của nàng, Minh Tự ngẩng đầu nhìn sang.
Tống Kiến Chi lập tức thu liễm những suy nghĩ kỳ quái của mình, vô tội mà chớp chớp mắt.
Minh Tự nhàn nhạt nói: "Tin tốt, Diệp tỷ mang Trần Viên Ninh đến thăm đoàn.
"Tống Kiến Chi bị câu nói đường đột này làm cho có chút kinh ngạc,"Sao đột nhiên đến thăm đoàn?" Nàng nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, "Còn là trời tối?"
"Ở lại hai ngày rồi rời đi.
"Minh Tự cúi đầu, gõ vài từ, hẳn là trả lời Diệp tỷ và người khác. Tống Kiến Chi chớp chớp đôi mắt mèo, vui vẻ nói:"Vậy tối nay cùng nhau ăn cơm đi!
"Ăn xong có thể tán gẫu với mấy người Diệp tỷ, hoàn toàn có thể tránh ở một mình với Minh Tự. Bàn tính nhỏ của Tống Kiến Chi đang đập ầm ĩ, Minh Tự không phát hiện ra, sao cũng được đáp:"Ừm.
"Điện thoại của Tống Kiến Chi rung lên, nàng cũng nhận được tin nhắn WeChat của Trần Viên Ninh:"Biểu tỷ biểu tỷ, chúng ta đến khách sạn rồi, hẹn gặp ở sảnh lầu hai Phù Dung nha!
"Sau khi hai người Tống Kiến Chi thu thập đồ đạc xong xuôi, liền đến sảnh Phù Dung, vừa mở cửa liền nhìn thấy có rất nhiều người ngồi bên trong. Không cần phải nói, tam đại đầu của đoàn, Chiêm Bạch Ngọc và Bành Chu cũng ở đó, sau đó là Trần Viên Ninh và Diệp Tử Tình."Nhiều người tới như vậy, là chúng ta đến muộn rồi." Tống Kiến Chi cười xin lỗi nói.
"Nghệ sĩ nữ thu thập đồ đạc chậm hơn chúng ta là chuyện bình thường, tôi với Tiểu Chu cũng vừa đến, mau ngồi xuống đi.
"Người hòa giải là Chiêm Bạch Ngọc, một diễn viên gạo cội không mấy nổi tiếng nhưng có kỹ năng diễn xuất rất tốt, vẫn luôn chỉ đạo hậu bối bọn họ. Có thể nói là bậc tiền bối có đức nghệ song toàn hiếm có trong giới giải trí. Minh Tự liếc nhìn cảnh tượng trên bàn rượu, không có Kiều Hâm, các diễn viên chính đều ở đây, cô kéo Tống Kiến Chi ngồi xuống. Bên cạnh Tống Kiến Chi là Trần Viên Ninh. Khi các món ăn bắt đầu được dọn ra, mọi người đều là quen biết, vừa trò chuyện vừa ăn. Bối Hải:"Cô đúng là nước phù sa không chảy ruộng ngoài, tôi kêu cô giúp tôi tìm một diễn viên đóng vai khách mời, cô liền đưa người dưới tay của mình tới.
"Diệp Tử Tình cười đến tự nhiên, nói:"Chọn Viên Ninh của chúng tôi sẽ bớt lo hơn minh tinh khác, đạo diễn Bối phải tìm một anh em tốt cho Tôn Phùng, không nói mặc khác, Bành Chu với Viên Ninh luôn là anh em tốt, cho nên sẽ rất thuận tiện cho việc tuyên truyền hậu trường."
"Hơn nữa, Tinh Hãn chúng ta sẽ hỗ trợ toàn lực.
"Dương Liễu trêu đùa nói,"Này, câu cuối cùng không tính, có Kiến Chi ở đây, đoàn phim của chúng ta còn sợ không được Tinh Hãn thích sao!
"Tống Kiến Chi cùng Minh Tự hai mắt nhìn nhau. Hóa ra là như vậy, không chỉ đến thăm phim trường mà còn để Trần Viên Ninh làm khách mời. Tống Kiến Chi đụng vào vai Trần Viên Ninh, thấp giọng nói:"Sao không nói cho tôi biết chuyện này?
"Trần Viên Ninh cũng nhỏ giọng nói:"Không gạt chị, em cũng mới biết chuyện này, còn tưởng lần này Diệp tỷ đẩy thông cáo, ai mà ngờ thực sự đưa em đến thăm đoàn.
"Tống Kiến Chi:... Minh Tự ngồi gần nghe được một chút, cô liếc nhìn hai người, hai người họ lấm la lấm lét thò đầu vào nhau mà nói chuyện, giống như trẻ em bị người lớn mang theo lên bàn ăn, người lớn uống rượu trắng còn phải kêu nước cam cho bọn họ. Trong lúc Minh Tự bất đắc dĩ, dục vọng chiếm hữu trong lòng cô cũng phát tác, suýt nữa đã trực tiếp đưa tay kéo Tống Kiến Chi qua. May mà lý trí chưa rời đi. Cô dùng âm thanh mát lạnh nói,"Diệp tỷ làm chủ thay Viên Ninh, hẳn là cho cậu ấy một chút bất ngờ.
"Thanh âm của cô không lớn cũng không nhỏ, đủ để người trên bàn ăn nhìn qua. Hai người kia liền khôi phục lại dáng ngồi đoan chính trước ánh mắt của mọi người."Haha, tôi không có nói với Viên Ninh, trước mắt mang theo tới đây để đạo diễn Bối cho cậu ấy thử vai, hài lòng thì để cậu ấy ở lại đây diễn, không hài lòng thì coi như đến thăm đoàn.
"Diệp Tử Tình nói lời này, trong lòng Bối Hải cũng có chút thoải mái. Dù sao Tinh Hãn đã đưa ra điều kiện tốt như vậy, nếu như thật sự có nhét vào một vai diễn trong ống kính đi chăng nữa thì hắn có chết cũng không thể cự tuyệt, có lẽ còn sẽ tiếp nhận. Nhưng Diệp Tử Tình đưa người đến đây chỉ nói là muốn thử vai, nếu không thì chỉ là đến thăm đoàn. Vô thanh vô tức ưu tiên cho buổi thử vai mà còn giữ thể diện cho đạo diễn. Tranh thủ lại khéo léo mà giành lấy tài nguyên. Hồ Phàm cười nói:"Chuyện ngày mai để ngày mai nói, hôm nay ăn ngon, sau đó ngủ ngon, như vậy ngày mai mới có tinh thần!"
"Đúng đúng, ăn cơm đi."
Hồ Phàm cũng không từ chối, Diệp Tử Tình liền biết có cơ hội, dù sao thì ngoại hình của Trần Viên Ninh rất hợp với nhân vật, tính tình lại có chút ngây ngô, làm lão nhân rất thích.
Diệp Tử Tình nhân tiện nhìn hai chị em họ, về phương diện này bọn họ đúng là người một nhà.
Ăn cơm xong, Diệp Tử Tình kêu Minh Tự đi thương lượng chút công việc, Trần Viên Ninh và Bành Chu muốn chơi game, còn mời Tống Kiến Chi chơi cùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!