Bối Hải hô dừng, Minh Tự nhắm mắt, hòa hoãn lại cảm xúc diễn.
Cô bảo Lý Mạn mang khăn giấy tới trước, thay vì đưa cho Tống Kiến Chi, cô lại trực tiếp đưa khăn giấy đến bên môi Tống Kiến Chi, nói: "Còn không nhổ ra.
"Tống Kiến Chi liếc mắt nhìn cô một cái, đuôi mắt đỏ thẫm, vén tóc mai ra sau tai, cúi đầu nhổ cánh hoa giả lên khăn giấy. Bối Hải nhìn hiệu ứng trên màn hình, sau khi đơn giản nói vài câu với Hồ Phàm, hắn nói với Tống Kiến Chi:"Biểu hiện không tồi.
"Tống Kiến Chi vội vàng đứng dậy nói:"Nếu có vấn đề gì thì tôi sẽ cải thiện.
"Hồ Phàm trấn an nàng:"Đừng khẩn trương, cảnh quay đầu tiên biểu hiện được như vậy đã rất tốt rồi."
"Đó không chỉ là vấn đề của cô."
Bối Hải đặc biệt lưu loát nghiêm khắc khi làm việc, hắn nhìn Minh Tự, "Biểu tình cuối cùng kia là sao vậy?"
"Khi Lý Cô Vân nhìn thấy cá chép đỏ ở dạng hóa hình, là vui sướng, là quý trọng, còn có loại cảm giác không chân thực. Cô ấy đối xử với cá chép đỏ rất cẩn thận."
Bối Hải nhìn về phía Hồ Phàm, tìm kiếm sự chấp thuận, Hồ Phàm cũng tán đồng mà gật đầu với hắn.
"Cô khi nhìn thấy cá chép đỏ như thế nào, giống như ba ngày không ăn cơm sao?
"Trong ngữ khí của Bối Hải có nghi hoặc có sự thật, kỹ năng diễn xuất của Minh Tự vẫn luôn ổn định, bạn diễn của cô luôn NG nhiều hơn cô, huống chi phân cảnh này chưa phải là phân cảnh lớn. Minh Tự tự nhiên nói:"Là tôi đã hiểu sai tâm lý của nhân vật."
"Ừm, chúng ta làm lại.
"Bối Hải nói xong, nhìn Tống Kiến Chi đang định nói, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng,"Kiến Chi, sao mặt cô đỏ vậy? Hay là chuyên viên trang điểm cho cô quá đậm?"
"Trang điểm thế này ở trên màn ảnh sẽ quá đỏ a.
"Bối Hải nói, quay đầu muốn tìm chuyên viên trang điểm. Tống Kiến Chi lập tức kịch liệt lắc đầu, trang sức trên tóc kêu leng keng,"Không có không có, là bởi vì thời tiết quá nóng.
"Hồ Phàm ở bên cạnh hắn cười ha hả, bộ dáng có vài phần nhìn thấu nhưng không nói toạc. Bối Hải nghi hoặc quay đầu lại, thấy Lý Mạn đưa dù cho Tống Kiến Chi che nắng, Tống Kiến Chi vội vàng nhận lấy, trong lòng mới tin tưởng. Đại tiểu thư có khác, da mềm đến mức không thể phơi nắng. Nhưng đại tiểu thư cũng phải quay phim thật tốt. Bối Hải không chút lưu tình, chỉ ra khuyết điểm của Tống Kiến Chi,"Kiến Chi vẫn còn quá khẩn trương, cô là cá chép đỏ, không phải khối băng tinh, không cần phải luôn làm mặt lạnh, cô phải linh động một chút."
"Cô cứ nghĩ đến cá trong nước, bơi lội uyển chuyển, mềm mại như không xương, đôi mắt phải có linh khí.
"Bối Hải dùng phương pháp liên tưởng để Tống Kiến Chi hiểu. Vẻ mặt Tống Kiến Chi rất nghiêm túc, thậm chí nàng còn lặp lại từ khóa trong lời nói của Bối Hải. Nhìn thôi cũng khiến người ta muốn xoa đầu. Minh Tự giật giật ngón tay, đầu lưỡi liếm chân răng. Hồ Phàm nói:"Còn nữa a Kiến Chi, cá chép đỏ, diễm sắc, thanh lãnh, nhưng vẫn là thích Lý Cô Vân."
"Thời điểm biểu đạt tình cảm, không cần quá mức hàm súc, đôi mắt phải dùng tốt, dùng ánh mắt để truyền đạt ---- một chút tình cảm, nên phát ra ngoài, đừng kìm nén chính mình."
Ban đầu Tống Kiến Chi còn nghe rõ, nhưng càng nghe thì càng...
Hả?
Hẳn là Hồ lão không có ý gì khác đâu nhỉ?
Tống Kiến Chi: Không dám nghĩ, căn bản không dám nghĩ nhiều.
Hai đại lão này giống như gậy tiếp sức mà chỉ điểm hai người, ngươi một lời ta một ngữ, Bối Hải lại nói tiếp:
"Đúng vậy, đừng kìm nén chính mình, Cá chép đỏ không phải khối băng tinh, hiểu chưa?
"Tống Kiến Chi hiểu rõ gật đầu, hỏi:"Có thể cho tôi chút thời gian lý giải không?
"Nhà đầu tư lên tiếng muốn suy nghĩ, Bối Hải nào có lý do gì không đáp ứng."Được, mười phút.
"Đạo diễn cùng biên kịch sóng vai đi xa, tiếp tục xem cảnh quay trước đó. Hồ Phàm suy nghĩ một chút, gọi một trợ lý nhiếp ảnh đến, nói:"Tiểu Điền, tổ có camera dự phòng nào không?
"Tiểu Điền vỗ ngực, nói:"Đương nhiên, phân cảnh này chúng ta không được dùng máy cơ, hơn nữa kinh phí lần này của đoàn chúng ta khá nhiều, đạo diễn Bối lại mua vài cái camera.
"Hồ Phàm hài lòng nói:"Vậy khá tốt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!