Trong hai ngày này, quá trình quay những phần quan trọng liên quan đến bước ngoặt, diễn xuất của diễn viên rất quan trọng, sau khi quay xong trong ngày, buổi tối sẽ giảng diễn phân cảnh của ngày hôm sau, cơm tối của bọn họ đều trực tiếp đưa đến phòng.
Tống Kiến Chi một mình ăn xong, trò chuyện video với Tống Kiến Nhân để báo rằng nàng vẫn bình an.
Lời mời video nhanh chóng được kết nối.
Tống Kiến Chi cong môi cười nói: "Chị.
"Nàng nhìn kỹ một chút, hình như Tống Kiến Nhân vẫn còn ở văn phòng,"Hôm nay chị tăng ca sao?
"Điện thoại của Tống Kiến Nhân dựa vào vật trang trí trên bàn, cô ký xong, ra hiệu cho thư ký mang đi, đậy nắp bút lại, để sang một bên, tháo kính gọng vàng xuống, nói:"Ừm, công ty còn rất nhiều việc.
"Cô nói ngắn gọn xong, lại cẩn thận nhìn biểu cảm của Tống Kiến Chi,"Quầng thâm còn chưa biến mất.
"Trên màn hình, Tống Kiến Chi vươn ngón tay dụi mắt, nhăn mũi nói:"Một chốc không thể khôi phục được, mấy ngày nay em ngủ rất ngon.
"Tống Kiến Nhân gật đầu, ngửa người ra sau, khoanh tay trên bàn, nói:"Thế nào rồi?
"Diệp Tử Tình đã đơn giản giải thích cho cô, nhưng cô vẫn muốn nghe suy nghĩ của Tống Kiến Chi. Tống Kiến Chi ôm gối vào trong ngực, tóc xõa ra sau lưng, lông mi dày tự nhiên, không trang điểm cũng tự mang kẻ mắt, môi hơi nhếch lên, nhìn như búp bê thanh tú kiều mị. Tống Kiến Nhân không có tâm tình tốt khi nghĩ tới em gái của mình vừa mới về nước đã bị cưỡm mất. Tống Kiến Chi vùi đầu xấu hổ ở bên kia màn hình, trong lòng Tống Kiến Nhân có dự cảm. Quả nhiên, cô nghe thấy em gái mình ngập ngừng nói:"Ừm… em muốn cùng chị ấy ở bên nhau."
"Thời điểm nhìn thấy chị ấy, trong lòng em lập tức hiểu ra, chính mình chỉ muốn đến gần chị ấy, gần chị ấy hơn nữa.
"Tống Kiến Chi véo chặt lấy vành tai mình, mắt mèo ánh lên tia sáng vỡ vụn. Ngữ khí của nàng có chút chậm rãi, Tống Kiến Nhân yên lặng nghe mà không ngắt lời nàng, trong văn phòng yên tĩnh lạnh lẽo chỉ có thanh âm của một cô gái đang thổ lộ lòng mình."Hơn nữa chị ấy cũng thích em, những người thích nhau không có trở ngại nào khác, cho nên hẳn là nên ở bên nhau." Nghĩ đến hệ thống, Tống Kiến Chi bổ sung, "Bất quá, tạm thời em sẽ không xác lập quan hệ người yêu với chị ấy."
"Thật không thể."
Tống Kiến Nhân nghiêng người về phía trước, "Chị còn chưa gặp cô ấy."
"Hả?
"Tống Kiến Nhân gõ bàn một cái, thanh âm lạnh băng nói:"Chờ chị gặp cô ấy rồi nói sau.
"Ánh mắt cô đảo quanh trên người em gái mình trong bộ váy ngủ hai dây, có ý tứ nói:"Chị hy vọng hai đứa không làm chuyện sai trái trước khi thiết lập quan hệ.Tống Kiến Chi:A?
"Nàng cũng cúi đầu nhìn chính mình, sau đó mặt đỏ lên, vội vàng nói:"Không không không, sẽ không.
"Khi nói ra lời này, nàng vẫn có chút chột dạ. Ừm... Xem ra chị gái cũng không quá thích chính mình cùng Minh Tự ở bên nhau... Vậy nếu chị gái biết chính mình cùng Minh Tự đã sớm- Trong lòng Tống Kiến Chi bỗng nhiên có chút lạnh, chỉnh điều hòa cao một chút. Thư ký gõ cửa đi vào,"Tống tổng, Ngụy tổng đến rồi.
"Thấy vậy, Tống Kiến Chi nói:"Chị làm việc đi, em cúp máy đây.
"Còn chưa kịp cúp máy, nàng nghe tiếng giày cao gót, một bóng người đi vòng ra sau bàn làm việc, chống lưng ghế đứng bên cạnh chị gái nàng."Hử? Đây là em gái của cậu sao? Thật đáng yêu nha.
"Nữ nhân phong tình vạn chủng cúi xuống nhìn vào camera, nói:"Chào Chi Chi muội muội, chị là Ngụy tỷ tỷ.
"Nói xong, nàng nháy mắt hoa đào một cái, còn ném mị nhãn cho Tống Kiến Chi. Tống Kiến Chi hoang mang, vô thức nhìn sang chị gái mình để tìm kiếm sự giúp đỡ. Tống Kiến Nhân nhấc điện thoại lên, nói:"Cô ấy là Ngụy Trí Huyên." Không cho Ngụy Trí Huyên có cơ hội nói nữa, "Chị đi đây, có chuyện gì thì trực tiếp liên hệ với chị.
"Tống Kiến Chi bừng tỉnh, nhìn Ngụy Trí Huyên gật đầu chào hỏi, sau đó ngoan ngoãn đồng ý, cúp điện thoại. Tống Kiến Nhân thấy cuộc gọi video bị gián đoạn mới buông điện thoại xuống."Cậu đối với em gái thật tốt.
"Ngụy Trí Huyên dựa lưng vào bàn, cười nói. Tống Kiến Nhân chỉ vào khu tiếp khách, không chút khách khí nói:"Khách nhân lễ phép sẽ không đứng ở đây.
"Ngụy Trí Huyên vô tội nói:"Chúng ta là đồng học đại học.
"Vừa nói, nàng vừa thành thành thật thật đi ra ngoài,"Này không phải chỉ là nhất thời tò mò nghe giọng nói của em gái cậu thôi sao.
"Thư ký mang cà phê đến, Ngụy Trí Huyên nhẹ giọng cảm ơn. Tống Kiến Nhân ngồi đối diện với nàng, tay cầm văn kiện mà cô đã sớm chuẩn bị."Cậu không cần đích thân đến đây."
Tống Kiến Nhân đưa qua, "Có thể kêu thư ký tới.
"Ngụy Trí Huyên nhận lấy, sau khi lật vài trang quan trọng, tùy ý đặt sang một bên, chống đầu nói:"Ra ngoài để tránh mấy lão già kia."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!