Tống Kiến Chi đi theo Minh Tự đi lên lầu, dán mắt vào lưng Minh Tự.
Diễn phục phiêu dật, nhưng phần eo lại ôm sát, tôn lên dáng người lả lướt, loại nước hoa mà Minh Tự quen dùng tựa như đã nhuộm hết quần áo trên người cô, Minh Tự vừa rồi đưa giấy cho nàng để lau nước mắt, Tống Kiến Chi vừa đi vừa ngửi một chút.
Mát lạnh, trong trẻo, đạm nhiên.
Lúc này, Tống Kiến Chi cảm thấy an tâm.
Nàng như bị một sợi tơ câu lấy, Minh Tự đi đâu nàng cũng theo phía sau, cho đến khi Minh Tự đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn nàng.
Tống Kiến Chi chớp chớp mắt nói: "Sao không đi tiếp?"
"Em muốn đi nơi nào?"
Nàng nhìn lại, mới phát hiện Minh Tự đã đứng trưởng cửa phòng 602.
Nàng quay đầu lại nhìn, phía sau mới là phòng của mình.
Tống Kiến Chi dùng ngón tay gãi mặt.
Minh Tự yên lặng nhìn nàng, trong lòng xa không bằng mặt ngoài bình tĩnh.
Cô vốn tưởng phải đợi thêm một tuần nữa, cho đến khi Hồ lão gọi nàng quay lại quay phim mới có thể gặp nhau, không nghĩ tới nàng lại đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
Minh Tự rất khó hình dung cảm xúc hiện tại của mình, rõ ràng cô nên tức giận Tống Kiến Chi vì đã không quay lại, vì cố tình trốn tránh cô, vì... muốn chạy trốn cô.
Nhưng Minh Tự hiểu rõ mình không có quyền tức giận.
Về vật chất, Tống Kiến Chi giúp đỡ cô mọi nơi, cô đã nhận không ít ân tình của Tống Kiến Chi.
Về tình cảm, cô mới là người dễ xúc động, thời khắc vừa nhìn thấy Tống Kiến Chi, điều đầu tiên dâng lên trong lòng cô chính là vui mừng.
Dưới đan xen của hai cảm xúc, đôi mắt của Minh Tự tối sầm, không rõ ràng.
Người này xuất hiện trong cuộc đời cô như ngoài ý muốn, khi muốn rời đi cũng không quay đầu lại, nếu còn quay lại đều như thế này -
Làm người kinh hỉ.
"Em còn sẽ đi sao?" Minh Tự đột nhiên hỏi.
"Hả?" Tống Kiến Chi giống như phản ứng, sau đó vội vàng lắc đầu, "Tôi ở đây chờ quay phim.
"Minh Tự hài lòng, xoay người nói:"Tống tổng, nghỉ ngơi thật tốt, tôi về phòng.
"Cửa phòng mở ra, Minh Tự đi vào, xoay người định đóng cửa lại. Tống Kiến Chi mắt trông mong mà nhìn, không nói lời nào, vẻ mặt có chút ủy khuất. Minh Tự đóng cửa một nửa rồi dừng lại, mắt Tống Kiến Chi sáng lên, mắt mèo ướt át, như hổ phách trong nước, phản chiếu ánh sáng óng ánh. Trong lòng Minh Tự bất đắc dĩ, lại thích dáng vẻ đáng thương của con mèo này. Cô giận chính mình mềm lòng, nhưng khi nhìn Tống Kiến Chi nhiều hơn, lòng cô lại mềm đi một chút. Cuối cùng, Minh Tự dựa vào tường, bạch y phong lưu, cười trêu chọc nói:"Tôi muốn thay diễn phục, em muốn vào sao?
"Tống Kiến Chi đỏ mặt, kỳ thực... kỳ thực, cũng không phải là không thể. Nhưng hai người đã lâu không gặp, đột nhiên thân mật như vậy luôn khiến nàng cảm thấy không chân thực. Tống Kiến Chi chần chờ một chút, nói:"Chị thay đồ trước đi, lát nữa cùng nhau ăn cơm được không?
"Không phải em ăn rồi sao? Lời nói ở bên môi, Minh Tự nhẹ nhàng khéo léo nuốt trở vào trong bụng. Minh Tự gật đầu, đóng cửa lại. Lý Mạn thu dọn diễn phục, Minh Tự và Tống Kiến Chi cùng nhau xuống lầu ăn tiệc đứng của khách sạn, trên đĩa trước mặt Tống Kiến Chi hầu như không có gì, nàng chỉ vừa ăn được vài miếng đã bắt đầu tìm đề tài:"Sao không thấy Diệp tỷ?"
"Diệp tỷ đi ăn cơm với đạo diễn Bối rồi."
Nói đến đây làm Minh Tự nghĩ tới, "Để Diệp tỷ trở về đi, rất bất tiện cho Trần Viên Ninh, đoàn bên này không có việc gì.
"Trước đó Minh Tự đã đề cập với Diệp Tử Tình, Diệp Tử Tình lại nói là Tống tổng đã đích thân hạ lệnh, cho dù cô ấy nhàn hạ trồng rau ở đây cũng không thể trở về thành phố S. Nói là trồng rau, Diệp Tử Tình đang ở vùng núi, cầm điện thoại cũng có thể sắp xếp ổn thỏa mọi việc, còn cùng Minh Tự thương lượng những thông cáo khác, chỉ chờ vai diễn của Minh Tự kết thúc liền bắt đầu một đợt công việc mới. Tống Kiến Chi gật đầu, biết nghe lời nói:"Được."
Nói xong, bàn ăn lại chìm vào im lặng.
Tống Kiến Chi: Không xong, nàng lạc chủ đề rồi sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!