Chương 27: (Vô Đề)

Tống Kiến Chi gõ nhẹ ngón tay, chọn một biểu tượng cảm xúc đầu mèo gửi qua

- đó là biểu tượng cảm xúc mà Minh Tự đã gửi cho nàng, lần trước nàng trộm tải xuống.

Trả lời tin nhắn xong, nàng đặt điện thoại xuống, chuẩn bị nghe cha mẹ và chị gái nói chuyện thì thấy Tống Kiến Nhân đang nhìn mình.

Tống Kiến Chi theo bản năng mang vẻ mặt dò hỏi đáp lại, liền thấy Tống Kiến Nhân nhìn đi chỗ khác, giống như không có ý tứ nói gì với nàng.  

Cha Tống vẫn ở đó nói: "... Ở đó rất thoải mái, chúng ta ở đó nửa năm rồi. À, nhân tiện ba tình cờ nhìn thấy vài hòn đảo không tồi, ba mua cho mỗi đứa một hòn đảo.Ngữ khí giống nhưTrên đường đi làm về, ta có mua một chiếc bánh kem cho bọn trẻ trong nhà

". Tống Kiến Chi nghẹn lời:"Cảm ơn ba mẹ.Mẹ Tống nói:Kiến Chi, nếu con không có việc gì thì đi chơi với ba mẹ đi? Để chị gái con lo việc trong nước là được rồi.

"Tống Kiến Chi thật sự có chút động tâm, tuy cha mẹ Tống không phải là cha mẹ đã ở bên cạnh nàng hơn mười năm, nhưng sau này khó tránh khỏi sẽ ở chung --- theo xu hướng này, có lẽ là bọn họ cách vài năm lại ở chung một lần. Mình đã chiếm thân phận con gái nhà người ta, chấp nhận"bánh kem

"thì mình cũng nên báo hiếu. Nhưng mà vẫn còn vấn đề của Minh Tự, Minh Tự mới là điều nàng nên ưu tiên, điều này liên quan đến việc nàng có thể tồn tại trên thế giới này hay không. Cuối cùng Tống Kiến Chi nói:"Gần đây con có tham gia một đoàn phim, con phải diễn một nhân vật nên không thể rời đi, chờ về sau con sẽ đi cùng ba mẹ.

"Mẹ Tống có chút kinh ngạc,"Con gái của ta sắp trở thành minh tinh sao?

"Tống Kiến Nhân đặt tách trà xuống nói:"Vâng, Kiến Chi vào đoàn tham diễn một bộ phim."

"Trong nước có vài minh tinh mẹ thích, có một minh tinh tên là..." Mẹ Tống nhất thời không nhớ ra, Cha Tống bên cạnh liền trả lời: "Tên là Hà Hi Lam.

"Mẹ Tống mỉm cười, gật đầu,"A, là cô ấy.

"Có thể thấy cảm tình của hai người rất tốt, cha Tống thậm chí còn biết vợ mình thích nữ minh tinh nào, nụ cười trên mặt mẹ Tống chưa bao giờ tắt, có thể thấy bà đã quen sống cuộc sống an nhàn. Kỳ thực đúng là như vậy, trong trí nhớ của Tống Kiến Chi, nhà ngoại rất yêu thương con gái, mẹ Tống lớn lên giống như một tiểu công chúa, được cha Tống coi như hoàng hậu. Nhìn thấy mẹ như vậy, Tống Kiến Chi cảm thấy ấm áp trong lòng."Hà Hi Lam?

"Tống Kiến Chi cau mày, cái tên này xuất hiện trong dữ liệu cùng với Ngụy Kiêu, bất quá nữ nhân này chỉ giở tiểu cước, không liên quan đến nữ xứng Tống Kiến Chi, nàng cũng không ra tay với người này. Tống Kiến Chi cũng chú ý đến, nhưng ở một góc độ khác: Hóa ra mẹ Tống chính là fans đối thủ của Minh Tự. Nàng vừa nghĩ tới đây liền nghe mẹ Tống nói:"Đúng vậy, mẹ cũng thích xem phim của một minh tinh tên Minh Tự, cô ấy thực sự rất đẹp.

"Tống Kiến Chi:? Ngài có biết hai minh tinh mà ngài hâm mộ là đối thủ của nhau không? Nhất định ngài là fans qua đường! Cha Tống lập tức trả lời:"Nói bậy, không ai đẹp bằng vợ tôi!

"Mẹ Tống trừng mắt nhìn ông, có chút hờn dỗi nói:"Tôi có tuổi rồi, nói bậy gì trước mặt các con đấy."

"Nào có, bà vẫn luôn hai mươi tám tuổi, xinh đẹp như hai cô con gái của chúng ta.

"Cuối cùng cha Tống cũng nhớ ra mình vẫn còn hai cô con gái, bổ cứu nói. Hai chị em nhìn ba mẹ tán tỉnh nhau, phảng phất như hai cẩu độc thân trước mặt một cặp tình nhân, miệng bị nhét đầy cẩu lương chất lượng. Chú Lý từ bên ngoài đi vào nói:"Lão gia, phu nhân, tôi đã tự mình đi gia thiệp mời cho các nhà rồi."

"Ừm, làm tốt lắm."

Cha Tống lại dặn dò hai người Tống Kiến Chi, "Đêm nay sẽ có tiệc gia đình, đều có thời gian không?

"Chủ yếu là hỏi Tống Kiến Nhân. Tống Kiến Nhân gật đầu, nói:"Con sẽ tới.

"Sau đó lại nói thêm vài chuyện nhà, hai vợ chồng thân mật lên lầu nghỉ ngơi, để lại hai chị em trong phòng khách. Tống Kiến Chi cũng ngồi xe nửa ngày, hồi lâu lại chuyển máy bay, cho nên nói với Tống Kiến Nhân:"Em lên nghỉ một lát, mệt quá.

"Tống Kiến Chi nhấc điện thoại chuẩn bị về phòng, Tống Kiến Nhân khoanh tay dựa vào lưng ghế sô pha, lúc nàng đứng lên đột nhiên nói:"Em với Minh Tự tiếp xúc mỗi ngày phải không?

"Động tác đứng dậy của Tống Kiến Chi rõ ràng khựng lại. Tống Kiến Nhân nheo mắt, tháo kính gọng vàng xuống,"Thế nào?

"Tống Kiến Chi cắn môi, đứng lên nói:"Sau khi gia nhập đoàn phim, em cảm thấy.... cảm thấy cô ấy không tệ, liền trở thành bạn bè.

"Tống Kiến Chi đã giảm bớt cảm giác chột dạ ban đầu, càng nghĩ càng cảm thấy mình phải ổn định. Suy cho cùng thì nàng cũng chỉ đang làm nhiệm vụ và làm việc tốt thôi, tuy rằng có vài lần, ừm, tiếp xúc tương đối thân mật với Minh Tự tỷ, nhưng không phải là làm ra hành vi vượt quá giới hạn... A a a sao càng nghĩ càng hư thế này! Cũng không phải Tống Kiến Nhân quản quyền tự do kết bạn của Tống Kiến Chi, lúc Minh Tự vào Tinh Hãn cô liền biết là Tống Kiến Chi làm, ngay từ đầu cô đã không quản bởi vì không cần phải quản. Nhưng vừa rồi cô nhìn thấy chữ"Minh Tự" trên màn hình điện thoại, sau đó Tống Kiến Chi mở tin nhắn ra, động tác nhỏ trên mặt kia là không lừa được người.

Bạn bè bình thường, khi nhận được tin nhắn của đối phương sẽ liền vui vẻ sao?

Theo cô xem ra, thậm chí Tống Kiến Chi còn không nhận ra chính mình đang cười.

Tống Kiến Nhân nhạy bén mà nhận ra bất thường.

Căn cứ vào kinh nghiệm ở Ngụy Kiêu vào thời điểm đó, thật khó để Tống Kiến Nhân không nghi ngờ tầm nhìn về tình yêu của em gái mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!