Chương 26: (Vô Đề)

Minh Tự chỉ vào khẩu trang trên mặt mình, ý tứ rất rõ ràng.

"Làm đại minh tinh cũng không dễ dàng.

"Đám mây trong tay xoay tròn, hương vị ngọt ngào tựa hồ phảng phất ở giữa không trung, giống như tơ lụa. Tống Kiến Chi cắn một cái, liếc nhìn Minh Tự, trong mắt có chút đắc ý. Lông mi nàng dày, đôi mắt long lanh ẩn dưới hàng mi, lộ ra một tia giảo hoạt như tiểu hồ ly."Thật ngọt.

"Tống Kiến Chi cười nhìn Minh Tự, dùng đầu lưỡi liếm sạch đường dính trên môi, làm môi nhuận nước. Minh Tự nhìn nàng chằm chằm. Cô chưa nói gì cả. Tống Kiến Chi ngược lại cảm thấy ngượng ngùng,"Chị muốn ăn thì nói, tôi sẽ mua cho chị cái khác mang về.

"Dù sao bị nhìn thấy, bọn họ cũng không dám ở trước mặt mình cười nhạo, Tống Kiến Chi trầm tư."Không ăn cái đó." Minh Tự tiếp tục trở về, Tống Kiến Chi chỉ có thể đi theo, "Đi thôi.

"Khi đến gần khách sạn, Tống Kiến Chi cuối cùng cũng ăn hết, nàng ném que tre vào thùng rác, Minh Tự đưa khăn giấy cho nàng. Tống Kiến Chi cẩn thận cầm lấy, tránh đi đầu ngón tay của cô, oán trách:"Tôi sơ ý làm đường dính vào tay, rất dính."

"Không chỉ trên tay.

"Minh Tự nhìn môi nàng, nhàn nhạt nói. Tống Kiến Chi thè lưỡi liếm liếm khóe môi, quả nhiên ngọt:"A, tôi về rửa mặt.

"Tống Kiến Chi hơi cúi đầu, bước nhanh xuyên qua đại sảnh, hai người vào thang máy, quay trở lại tầng 6. Người ở tầng 6 cũng không nhiều, ngoại trừ Lý Mạn đang chiếu cố bên cạnh, cũng chỉ có hai ba người an tĩnh như bọn họ, dù sao toàn bộ đoàn cũng không cần nhiều phòng như vậy, hầu hết là ở tầng ba và tầng bốn. Tống Kiến Chi lấy thẻ phòng 601 ra, đang định quẹt một cái thì xoay người nói:"Tôi vào phòng đây, nếu mệt thì đi ngủ sớm đi.

"Minh Tự không trả lời, mà là nhẹ nhàng lấy thẻ phòng từ trong tay Tống Kiến Chi, quẹt lên. Cánh cửa mở ra, Minh Tự ôm vai Tống Kiến Chi cùng nhau đi vào. Một bước, hai bước. Cửa đóng lại. Hai bóng người rúc vào nhau biến mất sau cánh cửa. Tống Kiến Chi cảnh giác nói:"Chị vào phòng tôi làm gì?"

"Tôi rửa sạch cho em."

Minh Tự cúi đầu trả lời, không thấy rõ biểu tình, nhưng ngữ khí rất tự nhiên.

Minh Tự tự mình làm ẩm chiếc khăn bằng nước ấm, sau đó quay lại dùng khăn ấm lau tay cho Tống Kiến Chi.

Tống Kiến Chi cẩn thận mà nhìn cô.

Minh Tự lau cho nàng hai ba lần, sợi lông tơ của chiếc khăn cọ vào mu bàn tay Tống Kiến Chi, khiến nàng cảm thấy vừa nóng vừa ngứa.

Các ngón tay được vật ấm áp bao quanh, chiếc khăn không bị vắt hết, nước thấm ra giữa hai bàn tay, chất lỏng lan rộng trên da.

Tay ẩm ướt.

Tách.

Một giọt nước nhỏ xuống từ đầu ngón tay của Tống Kiến Chi, đập thành một vệt nhỏ trên sàn nhà.

Tống Kiến Chi như từ trong mộng tỉnh lại, sắc mặt đột nhiên đỏ bừng.

Minh Tự đang giặt khăn, lần này là lau mặt cho nàng.

Minh Tự nâng cằm Tống Kiến Chi lên, áp chiếc khăn nóng lên mặt Tống Kiến Chi.

Hai mắt Tống Kiến Chi điên cuồng chuyển động, lại không dám nhìn Minh Tự, nghe thấy Minh Tự cười nói: "Tôi chỉ lau mặt em thôi, sao lại đỏ mặt rồi?"

Tai Tống Kiến Chi cũng đỏ lên, vành tai trong suốt treo một màu đỏ hồng, kiều nộn ướt át.

Minh Tự tựa hồ không có tâm tư gì khác, giống như ở Cam Lâm Uyển ngày đó, sau khi khóc xong, cô lại ân cần chăm sóc mình như vậy.

Sau khi hơi nóng xâm nhập vào lỗ chân lông, biến nàng thành một khuôn mặt hoa đào, đôi môi đáng yêu, khóe môi tự nhiên cong lên.

Một đốt ngón tay của Minh Tự chạm vào khóe môi Tống Kiến Chi qua lớp khăn mỏng.

Tống Kiến Chi không nhận ra.

Một giây sau, Minh Tự áp chế dục vọng trong lòng, đốt ngón tay nhẹ nhàng ma sát.

Chiếc khăn đã thấm vết đường cuối cùng, cẩn thận khắc chế hoàn thành công việc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!