Chương 14: (Vô Đề)

Trong phòng yên tĩnh, tiếng nước tí tách.

Minh Tự đã buông tay Tống Kiến Chi, nói chính xác là đặt tay nàng lên vai mình, hiện tại Tống Kiến Chi rõ ràng đã không còn sức lực đẩy cô ra, chỉ có thể mềm nhũn tựa vào bả vai cô.

Minh Tự ôm eo nàng, cô gái này rõ ràng đã sa vào trong đó, hai gò má ửng hồng, hai mắt ướt át, cả người mềm mại nóng bỏng, giống như một vũng nước chỉ dựa vào cái gì đó mới có thể tồn tại.

Minh Tự đều đã nghĩ ra biện pháp để cố định nàng.

Cố định ở trên người mình.

Kín kẽ.

Đầy đặn mượt mà dán vào nhau, hương thơm đặc trưng của nữ nhân được giao hòa theo phương thức này, hai tay Minh Tự ôm chặt lấy vòng eo non mịn của nàng, biểu hiện hiếm khi cường ngạnh.

Tống Kiến Chi khó nhịn mà động động thân thể, một tiếng rên rỉ nhẹ nhàng thoát ra từ cánh môi đang giao hợp của hai người.

Minh Tự thanh tỉnh lại một chút, giảm bớt lực độ, lòng bàn tay vừa lúc chạm vào một bên eo lộ ra của nàng.

Da kề da.

Thân thể của Tống Kiến Chi run rẩy dữ dội.

Đầu óc nàng hỗn loạn, nàng chỉ biết làm theo trực giác của mình, nghênh đón hành động của Minh Tự.

Mở miệng, tiếp nhận, dây dưa, đáp lại.

"Đinh --

"Trên mặt đất vang lên một tiếng vang nhỏ, âm thanh thanh thúy, nhưng lại cực kỳ an tĩnh, an tĩnh đến mức có thể nghe thấy từng chuyển động nhỏ nhất, hai người lập tức bừng tỉnh. Minh Tự thở hổn hển hai tiếng, đứng dậy lùi lại. Sợi tơ mỏng như tơ nhện giăng giữa hai cánh môi hồng hào, sáng lấp lánh ánh pha lê. Này phải làm sao mới tốt đây. Đối mặt với cái gọi là tàn dư khi"xong việc", Tống Kiến Chi có chút vô thố, lại có chút khẩn trương, theo bản năng thè đầu lưỡi liếm một chút.

Đầu lưỡi lướt qua giữa cánh môi ánh nhuận thủy quang, hô hấp của Minh Tự cứng lại.

Nhưng nhìn cây trái ngọt đầy mê người vẫn chưa nguôi ngoai, người hái trái đã bình tĩnh lại, sau đó đưa tay vén lọn tóc dính trên cổ nàng ra sau tai.

Tinh tế lại ôn nhu.

Vốn dĩ Tống Kiến Chi đang định trở về, hỏi sao cô đột nhiên lại kéo nàng tới đây, hiện tại lại bị cô ôn nhu nhìn chăm chú còn sửa sang đầu tóc cho mình, lại ngượng ngùng đến phát cáu.

Chủ yếu là...

Nàng cũng không chán ghét.

Trong lòng không chán ghét, cho nên không có tự tin nổi giận. Nhưng vẫn còn có chuyện muốn nói, Tống Kiến Chi bất đắc dĩ dùng đầu óc còn chưa tỉnh táo mà suy nghĩ, sau đó nhỏ giọng nói:

"Lần trước không phải đã nói với chị, không thể lại như vậy rồi sao."

"Là loại nào?

"Giọng của Minh Tự cũng không cao, giống như tiếng thì thầm của người yêu. Tống Kiến Chi: Nhất định phải để tôi nói thẳng sao! Bộ dáng thản nhiên của Minh Tự làm trong lòng Tống Kiến Chi có cảm giác thất bại, trong hỗn loạn lại có chút ngọt ngào, giống như ăn phải một muỗng mật ong. Nàng nói sang chuyện khác:"Vừa rồi là tiếng gì vậy?

"Minh Tự cúi đầu nhìn ở dưới chân, khom lưng nhặt túi lên:"Điện thoại."

"A, điện thoại, chị mau xem có phải ai có việc tìm chị hay không, nếu là Tây Vọng thì đừng trả lời." Tống Kiến Chi nói gần nói xa, nói chớp chớp mắt hai cái, đột nhiên phản ứng lại, "Điện thoại?"

"Không phải chị quay lại tìm điện thoại sao?

"Vẻ mặt Tống Kiến Chi không thể tin mà lên án, giống như đang nói tôi tin tưởng chị như vậy mà chị còn gạt tôi. Minh Tự lấy điện thoại ra, thản nhiên nói:"Là tôi không đúng, lẽ ra tôi nên nói thẳng là tôi muốn hôn em.

"Tống Kiến Chi:... Không, chị không nên. Không cho hai người có cơ hội tranh cãi, màn hình điện thoại của Minh Tự lại sáng lên. Là cuộc gọi của Bùi Tử Thư. Minh Tự nhấc máy."Minh Tự, em có ở nhà không? Tôi vừa gửi tin nhắn cho em nhưng em không trả lời

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!