Chương 12: (Vô Đề)

Ding-

Âm thanh thông báo tin nhắn.

Minh Tự lấy điện thoại ra, nhìn Tống Kiến Chi đang nghe điện thoại rồi gõ WeChat.

Lý Mạn: "Minh Tự tỷ, em đến bãi đậu xe rồi.

"Minh Tự động ngón tay, trả lời tin nhắn:"Tôi không có ở Tây Vọng, em về đi, vất vả rồi."

"Cho em một ngày nghỉ đấy."

Nhìn xung quanh bãi đậu xe Tây Vọng, Lý Mạn đang chờ đón nghệ sĩ của mình về nhà, nhìn những tin tức mới nhất trên WeChat, vẻ mặt mờ mịt.

Minh Tự xoay cổ tay, cất điện thoại trở lại túi.

Tống Kiến Chi vẫn đang nghe điện thoại, tư thế ngồi rất tốt, lưng thẳng, hai chân khép lại, hơi nghiêng người sang một bên.

Hôm nay nàng mặc quần jean ống loe, nhưng Minh Tự nhớ chân nàng rất thẳng, đặc biệt cẳng chân là đẹp nhất, săn chắc mịn màng.

Giống như đùi của mình, trắng nõn bóng loáng.

Minh Tự cong ngón tay, vuốt ve.

Cuộc điện thoại của Tống Kiến Chi đến câu cuối cùng:

"Nếu Tây Vọng chịu nói chuyện thì dàn xếp ổn thỏa, nên cho ông ta cái gì đó. Nếu ông ta còn không nhìn rõ tình hình thì biết phải làm gì rồi, không cần hỏi tôi, ừm, đi thôi."

Tống Kiến Chi thở dài, đặt điện thoại xuống, quay đầu nhìn Minh Tự.

"Nói chút chuyện hủy hợp đồng của cô, hẳn là sẽ giải quyết thuận lợi, cô đừng lo lắng.

"Tống Kiến Chi giải thích, nàng đoán trí thông minh của Minh Tự hẳn đã nghe hiểu, nhưng vừa rồi khi ra khỏi thang máy, nàng luôn cảm thấy hiện tại Minh Tự tỷ tỷ thật yếu ớt, Tống Kiến Chi khó tránh khỏi đối xử với cô cẩn thận hơn. Lông mi Minh Tự run rẩy, khẽ mím môi nói:"Hy vọng mọi chuyện thuận lợi."

Trong lòng Tống Kiến Chi giật giật.

Tây Vọng rác rưởi, Ngụy Kiêu rác rưởi, liên thủ khi dễ đối tượng nữ chủ ảnh hậu nhà tôi, nhìn xem khi dễ thành cái dạng gì!

Minh Tự tỷ tỷ cao lãnh lộ ra một mặt yếu ớt, ánh mắt không sáng, ngữ khí không lạnh, ngay cả khi nàng ở bên cạnh cũng không nhìn trộm, cả người như mất đi sức sống--

Bộ dáng giống như có chỗ nào đó không đúng.

Tống Kiến Chi sửng sốt: Nguyên lai mình tự luyến như vậy sao?

Trong lòng kịch liệt mắng chính mình, Tống Kiến Chi liếc nhìn đồng hồ, nhẹ giọng hỏi: "Cứ trở về như vậy sao? Lý Mạn xin nghỉ không có ở đây, cô đi ăn trưa ở đâu?

"Tống Kiến Chi nhớ tới Minh Tự rất ít khi vào bếp, tủ lạnh ở nhà đều trống rỗng. Không có trợ lý, thậm chí không có người giúp cô mua nguyên liệu nấu ăn. Tống Kiến Chi không khỏi oán giận:"Tây Vọng cũng keo kiệt quá, không biết tìm trợ lý sinh hoạt cho cô, chờ cô đến Tinh Hãn tôi sẽ an bài thêm vài người.

"Minh Tự chắp tay đặt ở đầu gối, rũ đầu nói:"Không sao, tôi cũng không muốn ăn."

"Không sao cái gì mà không sao.

"Tống Kiến Chi phủ quyết. Ánh mắt Minh Tự khẽ động. Cô nghe thấy Tống Kiến Chi nói:"Tôi đi khách sạn gói một phần, cô mang về nhà ăn.Minh Tự:...Không cần, tôi không muốn ăn.

"Minh Tự vô biểu tình nói. Từ góc nhìn của Tống Kiến Chi, khuôn mặt của Minh Tự bị mái tóc xõa tự nhiên che khuất, chỉ có thể nhìn thấy một chút sườn mặt, môi cô hơi mím, trông có vẻ không vui. Tống Kiến Chi còn muốn nói thêm gì đó, xe bắt đầu giảm tốc độ, đến khi tấp vào lề mới dừng lại."Tiểu thư, đến rồi.

"Vệ sĩ kiêm tài xế Tiểu Vương nói. Minh Tự đặt tay lên nắm cửa. Tống Kiến Chi sao có thể nhìn cô mang bụng đói về nhà, vội vàng nói:"Cô không đói nhưng tôi đói, có thể đi ăn cơm cùng tôi không?

"Minh Tự dừng lại, nhưng không nói gì, tựa như do dự. Tống Kiến Chi rèn sắt khi còn nóng, nhẹ giọng nói:"Ăn một mình rất nhàm chán, cô coi như bồi tôi đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!