"Bỏ đi." Diệp Vấn Vấn cân nhắc đủ thứ xong, cuối cùng quyết định tạm thời từ bỏ về viện mồ côi.
Đầu tiên, với vóc người bây giờ của cô, muốn về viện mồ côi thì nhất định phải có Quý Hòa Hiện giúp. Nhưng bây giờ Quý Hòa Hiện đã vào đoàn làm phim, bận bịu công việc, cô không có tư cách để anh chậm trễ công việc của anh vì cô.
Còn nữa ---
Diệp Vấn Vấn nhìn vào tinh linh hoa được phản chiếu trong gương, khóe môi cô chầm chậm cong lên: Cho dù muốn trở về, cô cũng phải quang minh chính đại mà về.
Khoảng thời gian này, Diệp Vấn Vấn và Quý Hòa Hiện ngoài trừ việc sinh hoạt hàng ngày với nhau, hai người vẫn luôn nghĩ cách phải làm sao cô mới có thể lớn lên được. Cách duy nhất có thể tưởng tượng đến được là dùng bút vẽ, vẽ tinh linh hoa lớn lên.
Nhưng tỉ lệ người của tinh linh hoa đã thành hình, nếu lần nữa dùng bút vẽ vẽ lớn cô, cuối cùng sẽ khiến tinh linh hoa thành dị dạng.
Thật ra trong lòng Diệp Vấn Vấn vẫn luôn có một suy nghĩ: Chắc chắn có cách để lớn lên, chỉ là cô không tìm được mà thôi.
Buổi tối khi Quý Hòa Hiện trở về, Diệp Vấn Vấn nhanh chóng bay qua, cô ân cần bay quanh người Quý Hòa Hiện, tự biến mình thành một con ong mật cần cù, thậm chí còn định lấy dép cho Quý Hòa Hiện.
"Thầy Quý cực khổ rồi, đóng phim thuận lợi không?"
"Có đói bụng không? Buổi trưa tôi chỉ đụng vào một xíu cơm thôi, có muốn hâm nóng lại rồi ăn một chút lót bụng không?
".... Quý Hòa Hiện dở khóc dở cười, ngăn hành vi muốn lấy dép của cô lại, trả lời từng vấn đề của cô:"Rất thuận lợi, không đói bụng, lát nữa chúng ta ra ngoài ăn."
Diệp Vấn Vấn không thể làm gì khác hơn là dừng động tác lại, cô liếc nhìn hộp cơm trên bàn trà: "Muốn ra ngoài ăn à?
"Hộp cơm kia còn nhiều vậy, ném đi thì thật tiếc. Quý Hòa Hiện nói:"Đã hẹn hướng dẫn Tông ăn tối rồi.
"Diệp Vấn Vấn sửng sốt, cô ngơ ngác nhìn Quý Hòa Hiện. Quý Hòa Hiện nhẹ nhàng nhấn nhẹ đỉnh đầu cô, cười nói:"Không phải em quen với hướng dẫn Tông à, tuy rằng không thể làm quen với nhau, nhưng em cũng có thể mượn cơ hội này để hiểu rõ tình hình gần đây của anh ta.
Anh lặng thinh không hề đề cập đến số tin tức liên quan đến Diệp Vấn Vấn trên mạng, cũng không nói anh mời tiệc Tông Việt là vì muốn nhân cơ hội đó hiểu được Diệp Vấn Vấn trước đây từ miệng Tông Việt.
"Thật ra tôi không quen với anh Tông Việt.
"Diệp Vấn Vấn thấp giọng nói. Anh Tông Việt? Quý Hòa Hiện nhíu mày một cái rất nhỏ. Diệp Vấn Vấn không để ý đến vẻ mặt của anh, cô sắp xếp lại ngôn ngữ rồi nói:"Tôi.. Khi còn bé tôi đã gặp được anh Tông Việt, anh ấy rất tốt với tôi, đồng ý chơi với tôi, làm vòng hoa cho tôi, cho tôi ăn đồ ngon, còn dạy tôi phải phản kháng khi bị bắt nạt."
Nói một hồi, ký ức cô bay đến hơn mười năm trước, lúc đó cô mười sáu tuổi, vì cơ thể không tốt cho nên thân hình nhỏ yếu, đi tới chỗ nào cũng giống kẻ yếu đuối.
Tông Việt chỉ ở viện mồ côi mấy ngày ngắn ngủi, nhưng đã dạy cô rất nhiều, sau khi Tông Việt rời đi, cô mới có dũng khí quyết định phải lấy được cơ hội đến trường cho bản thân mình.
Cho đến khi viện mồ côi bị cháy, cô cứu Trình Viện, mới có cơ hội đến trường.
Cô rất cảm kích Tông Việt, cô nằm mơ cũng nghĩ nếu Tông Việt chính là anh trai ruột của cô thì tốt biết bao nhiêu.......
Quý Hòa Hiện nghe cô nhắc đến vòng hoa thì ánh mắt vô thức rơi vào đỉnh đầu cô, vòng hoa trước kia đã được gỡ xuống, bây giờ trên đỉnh đầu Diệp Vấn Vấn không còn vòng hoa nữa.
Cô đã tự tết hai bím tóc, bên trên còn kẹp vài cái kẹp tóc nhỏ xinh nữa.
"... Sau khi anh ấy đi rồi, tôi chưa từng thấy anh ấy lần nào nữa." Diệp Vấn Vấn kịt mũi, nuốt sự nghẹn ngào xuống: "Không ngờ hôm nay lại gặp lại anh ấy theo cách này, thầy Quý, cảm ơn anh."
Quý Hòa Hiện cười cười, anh chọt chọt người cô: "Được rồi, đi thay đồ đi.
"Diệp Vấn Vấn ngoan ngoãn gật đầu, cô bay về thế giới trong tranh, Quý Hòa Hiện thì đi đến phòng tắm để tắm rửa, thay một bộ đồ sạch sẽ. Có lẽ cảm giác được tâm trạng Diệp Vấn Vấn không yên, khi cô trở về trong tranh, ngọn cỏ nhỏ chui vào tử cửa sổ, cẩn thận chạm vào Diệp Vấn Vấn."Tiểu Thanh, ta không sao."
Diệp Vấn Vấn nở nụ cười thật tươi với ngọn cỏ.
Không chỉ có ngọn cỏ, ngay cả hình vẽ dưới thảm cũng bò lên, cọ cọ vào người Diệp Vấn Vấn, Diệp Vấn Vấn đập hình vẽ kia xuống lại thảm, sau đó cô chọn một chiếc váy nhỏ màu xanh da trời, rồi lại tung thật nhiều phấn hoa lên cánh mình, xong hết mới kéo theo túi xách nhỏ ra phòng khách chờ Quý Hòa Hiện.
Tiếng cửa phòng tắm chợt vang lên, giọng nói của Quý Hòa Hiện vang ra từ bên trong: "Vấn Vấn, tôi không cẩn thận làm ướt áo rồi."
Diệp Vấn Vấn lập tức nói: "Tôi đi lấy áo sạch cho anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!