Chương 40: (Vô Đề)

Mỗi một đàn ong đều có một con ong chúa, được tất cả ong mật khác kính yêu và bảo vệ. Ong chúa sẽ không dễ dàng rời khỏi tổ của mình, nó ở ngay giữa tổ, mỗi ngày đều được những con ong thợ cho ăn sữa ong chúa, thường khi sẽ dạy học cho các tộc nhân, giáo dục chúng nó.

Sau khi Diệp Vấn Vấn được Nhị Hoàng cầm đầu đám ong mật kéo vào trung tâm tổ ong, xung quanh bỗng rộng rãi và thoáng hơn rất nhiều, có thể đứng thẳng người mà không gặp chút cản trở nào.

Sau đó cô nhìn thấy vương hậu ở phía trước, cái đầu của vương hậu lớn hơn nhưng con ong mật khác gấp mấy lần. Diệp Vấn Vấn quan sát kỹ, gần như không chênh lệch mấy so với cô.

Lấy tỉ lệ người lúc này của Diệp Vấn Vấn, ong mật bình thường thôi mà cô đã thấy đủ dữ tợn rồi. Một vương hậu lớn ngang ngửa cô, hơn nữa quanh vương hậu còn có mười mấy con ong thị vệ nhìn rất khỏe mạnh, hiệu quả của thị giác khiến áp lực của cô tăng lên gấp bội.

Khiến người ta chú ý nhất là, bụng của vương hậu nhô lên cao vút.

Diệp Vấn Vấn nhớ lại một vài tư liệu liên quan đến ong mật, mỗi một đời vương hậu trong đàn ong đều sẽ không ngừng sinh dục, sinh sôi dòng dõi, làm đàn ong lớn mạnh, vô cùng khổ cực.

Lúc Diệp Vấn Vấn bị lôi vào thì vương hậu đang ăn uống bị dọa cho sợ hết hồn.

"Có chuyện gì?" Vương hậu ho khan, thị vệ bên cạnh lập tức thân thiết hỏi hang, vương hậu phất tay ra hiệu cho chúng nó lui ra.

"Xin chào vương hậu." Diệp Vấn Vấn nói: "Tốc độ của tôi quá chậm, cho nên chúng nó đã giúp tôi một đoạn."

Nửa người dưới của vương hậu không động đậy được, nó nhấc nửa người trên lên, hai con mắt kép nhìn chằm chằm Diệp Vấn Vấn: "Mi chính là tộc nhân biến dị mà Đại Hoàng Nhị Hoàng đã nói đến?"

Diệp Vấn Vấn nhắn mắt gật đầu.

"Không giống." Vương hậu nói: "Mi đến gần chút để ta nhìn thử."

Tuy rằng vương hậu có một cơ thể dữ tợn hơn những con ong mật khác, nhưng âm thanh của nó lại giòn tan vui tai, quên đi cơ thể, sẽ nghĩ rằng trước mắt đây chính là một thiếu nữ.

Diệp Vấn Vấn nhìn lại Nhị Hoàng, cô không thấy Đại Hoàng ở đây.

Nói ra cũng lạ, ở giữa tổ ong có không ít ong mật, nhưng cô lại có thể chuẩn xác phân biệt được Đại Hoàng Nhị Hoàng trong khu vực này.

Nhị Hoàng gật đầu với cô, ra hiệu cô không cần sợ, cứ lớn gan đi.

Diệp Vấn Vấn đến gần, cô cố gắng thôi miên chính mình, hóa con ong chúa trước mắt thành một vị phu nhân xinh đẹp.

Cách này khá tốt, cô không còn sốt sắng như thế nữa.

Vương hậu đánh giá cô một lúc, nói: "Khó có thể tưởng tượng, cơ thể của mi lớn như ta, hơn nữa cũng là giống cái."

Nó khó khăn cúi đầu liếc nhìn nửa người dưới của mình, bỗng nói: "Nhị Hoàng nói vì mi biến dị cho nên đã bị một bộ tộc khác vứt bỏ, lẽ nào mi là một vương hậu bị bộ tộc khác vứt bỏ?"

Tộc ong mật thường xảy ra chuyện như thế, có một vài đàn ong, nếu ong chúa không có khả năng sinh đẻ, vậy sẽ bị tộc nhân vứt bỏ.

Diệp Vấn Vấn vì bị biến dị cho nên không có khả năng sinh đẻ, mà biến dị lại có dáng dấp quái dị như thế, cho nên bị vứt bỏ, một mối quan hệ nhân quả được thành lập.

"Không không không." Diệp Vấn Vấn vội lắc đầu, cuối cùng hiểu tại sao trí tưởng tượng của Đại Hoàng và Nhị Hoàng lại tốt như thế, đây hoàn toàn là do di truyền: "Ta tuyệt đối không phải vương hậu gì đó."

"Đúng nhỉ." Vương hậu thở dài: "Nếu mi thật sự là vương hậu, cho dù biến dị, cũng không thể yếu ớt như thế."

Diệp Vấn Vấn: "..."

Lại bị ghét bỏ.

"Thôi, mi gia nhập bộ tộc ta đi, ở lại đây đi." Vương hậu nói: "Từ khi ta ra đời đã ở đây, sau khi mẹ ta rời đi, ta chưa từng thấy một giống cái nào khác. Mi ở lại làm bạn với ta, trò chuyện với ta. Nếu muốn ra ngoài hút mật, vậy cùng đi với những tộc nhân khác, có tộc nhân che chở, mi sẽ không có nguy hiểm gì."

Diệp Vấn Vấn còn chưa nói gì, vương hậu lại rất hứng thú nhìn cánh của cô: "Để ta nhìn cánh của mi một chút."

Diệp Vấn Vấn nghe thế, cô chỉ đành mở cánh mình ra.

"Cánh mi rất đẹp đấy." Vương hậu hơi nghi ngờ, cảm giác như Diệp Vấn Vấn giống với tộc bướm biến dị hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!