Chương 39: (Vô Đề)

Đại Hoàng và Nhị Hoàng bò vào hành lang, Nhị Hoàng ở trước, Đại Hoàng ở sau, Đại Hoàng bỗng nói: "Hả? Diệp Vấn Vấn đâu?"

Nhị Hoàng dừng lại: "Không phải cô ấy đi sau mi à?"

Đại Hoàng: "Không có."

Nhị Hoàng không nói gì: "Còn nghĩ cái gì, mau quay lại tìm đi."

Hai con Hoàng lập tức trở về, nhìn thấy đầu của Diệp Vấn Vấn ngay lối vào, Đại Hoàng rất nghi ngờ: "Diệp Vấn Vấn, sao mi còn chưa vào vậy.

"Chỉ chui một cái đầu vào làm gì. Vẫn là Nhị Hoàng biết được tình hình:"Mi bị kẹt à."

Diệp vấn Vấn: "...

"Chuyện lúng túng như thế, biết là được rồi, không cần nói ra đâu mà. Lúc này hai con Hoàng mới nhớ ra, Diệp Vấn Vấn lớn hơn cơ thể hai con nhiều, căn bản không thể nào chui vào hành lang được. Đại Hoàng há mồm:"Bây giờ làm sao.

"Nếu mạnh mẽ kéo Diệp Vấn Vấn vào thì sẽ phá hỏng hành lang của tổ ong. Nhị Hoàng suy nghĩ một chút, nói với Đại Hoàng:"Mi đi báo cáo tình huống cho vương hậu biết đi."

Đại Hoàng không vui: "Tại sao không phải mi đi."

Nhị Hoàng: "Bởi vì mi chạy nhanh.

"Nhất thời Đại Hoàng vui vẻ, lập tức chạy đi. Diệp Vấn Vấn rầu rĩ nói:"Nhị Hoàng, mi có thể đầy ta ra ngoài giúp ta không?

"Bây giờ cô bị kẹt ở chỗ này, trước không thể vào, sau không thể lùi --- Không làm được gì, tình huống quá khó tiếp thu. Lúc này Nhị Hoàng duỗi chân nó ra, Diệp Vấn Vấn dựng tóc gáy, vội vàng nói:"Không không không, không cần thế, mi xoay người lại, dùng lưng đi."

Diệp Vấn Vấn khuyên can đủ đường, cuối cùng cũng giành lại được tự do, lui ra khỏi tổ ong, bay bên ngoài, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi vuốt cổ mình.

"Mi chờ chút đã, chờ lệnh của vương hậu."

Nhị Hoàng bay ra ngoài chờ với cô.

Diệp Vấn Vấn nhớ khi mình bị mang đi thì Quý Hòa Hiện vẫn không biết, tự cô đã biến mất không còn tăm hơi, có lẽ ảnh đế đại nhân sẽ lo lắng lắm. Cô quay đầu lại nhìn xuống, có cây chặn lại nên chỉ có thể mơ hồ thấy được cửa sổ, không nhìn thấy được tình huống bên trong.

Cô quyết định nhân lúc này bay về báo bình an.

Cô vừa mới nói quyết định của mình ra, Nhị Hoàng đã nhảy bật lên hệt như giẫm phải lò xo:

"Có phải mi bị ngốc không hả! Con người là thứ nguy hiểm còn đáng sợ, mi tuyệt đối không nên quay lại."

"MI rơi vào tay con người, rất dễ bị họ đập chết, kết cục sẽ rất thê thảm.

"Nhị Hoàng khuyên nhủ tận tình, trong lòng thật sự không hiểu: Rõ ràng đồng loại biến dị có lá gan rất nhỏ, còn một mực muốn bay đến trước mặt con người, trong đầu cô chứa cái gì thế?! Diệp Vấn Vấn cũng không tức giận khi bị Nhị Hoàng nói ngốc, cô kiên nhẫn nói:"Nhị Hoàng, chủ nhà kia là người tốt, anh ấy sẽ không khiến chúng ta bị thương."

"Mi suy nghĩ một chút đi, tộc nhân của tộc ong mật, mi có thể đảm bảo mỗi một con đều có tính cách giống nhau không?"

Nhị Hoàng suy nghĩ cẩn thận, sau đó lắc đầu.

"Con người cũng như thế." Diệp Vấn Vấn tiến lên bắt đầu giáo dục: "Không phải mỗi một người đều nguy hiểm đáng sợ, có mấy người trời sinh đã thích động vật nhỏ, bọn họ rất thân thiện với động vật."

"Mi vẫn luôn ở đây, có từng thấy anh ấy làm động vật nhỏ bị thương không. Bọn mi thường đến cửa sổ nhà anh ấy, anh ấy nhìn thấy, anh ấy có cầm cái vợt đáng sợ đập bọn mi không?"

Nhị Hoàng lắc đầu lần hai.

"Vì thế anh ấy cũng không đáng sợ." Diệp Vấn Vấn nói: "Hơn nữa, nếu anh ấy thật sự muốn làm ta bị thương, bây giờ ta nào có thể bình an đứng đây nói chuyện với mi chứ."

Nhị Hoàng: "Mi nói cũng có lý."

"Nhưng vương hậu đã nói rồi, con người là thứ ranh ma, họ sẽ giả vờ như mình là người tốt bụng, chuyên lừa gạt chúng ta, khiến chúng ta mắc bẫy rồi sẽ ra tay với chúng ta."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!