Diệp Vấn Vấn nhìn Trình Thâm, lại nhìn Quý Hòa Hiện, cô thật sự không thể hiểu được ngụ ý trong đối thoại của hai người là gì.
Vượt ranh giới là cái gì.
Cô còn chưa kịp nghĩ ra câu trả lời thì Quý Hòa Hiện đã nhìn vào mắt cô, nói: "Vấn Vấn, cậu ta là Trình Thâm, tôi đã nói với cậu ta về sự tồn tại của em từ lâu, cậu ta vẫn nghĩ em còn ở trong tranh.
"Anh nói rồi thờ ơ nhìn Trình Thâm. Diệp Vấn Vấn không biết Quý Hòa Hiện đã sớm biết sự tồn tại của cô, mà Quý Hòa Hiện đã dùng cách không biết xấu hổ mới ép được cô chủ động hiện thân. Tất nhiên không thể vạch trần chuyện này, tránh cho nhóc con suy nghĩ lung tung. Trình Thâm:".."
Anh ta phối hợp diễn kích với Quý Hòa Hiện: "Đúng đúng đúng, tôi nghe Kỷ Hà Tuyến nói tinh linh hoa cậu ta vẽ ra sống dậy, cậu ta cũng không nói với tôi rằng em có thể ra ngoài, thật sự quá kỳ diệu."
"Chào tinh linh nhỏ, tôi là Trình Thâm, em có thể gọi tôi là anh Trình Thâm.
"Anh ta đưa ngón trỏ ra, nhìn Diệp Vấn Vấn bằng ánh mắt chờ mong. Diệp Vấn Vấn:"..."
Ánh mắt cô rơi vào tay Trình Thâm.
Là một bác sĩ ngoại khoa ưu tú, tay của Trình Thâm cũng đẹp không kém gì Quý Hòa Hiện, nhưng vẫn khiến cho người ta có cảm giác không giống.
Bàn tay của Quý Hòa Hiện thiên hướng thon dài xinh đẹp, còn tay của Trình Thâm nhìn mạnh mẽ hơn, bàn tay đã cầm dao phẫu thuật nhiều năm nên có một lớp chai mỏng.
Vẫn là tay của ảnh đế đại nhân đẹp hơn, trong nháy mắt cô đã so sánh xong, nhưng mắt cô vẫn không thể dời đi được.
Một người có tay dị dạng như cô có một chấp niệm, mỗi khi nhìn thấy tay đẹp thì đều không dời mắt nổi.
"Diệp Vấn Vấn!
"Âm thanh vang lên bên tai khiến cô chợt hoàn hồn. - -- Là rắn trắng. Nó vểnh đuôi, nổ lực khiến mình có chút cảm giác tồn tại, ra hiệu rằng nó vẫn còn ở trong tay con người."Mi.. không phải.. tộc ong mật." Nó nghe được tất cả:
"Ta nói mà, coi như.. Là biến dị.. của tộc ong mật, thì.. cũng không nên.. có hình dáng như thế. Thì ra.. là bước ra.. từ tranh.."
Diệp Vấn Vấn: "...
"Bị bóp cổ mà còn có thể nói nhiều như thế, cô phục thật rồi. Theo lịch sự, cô duỗi tay ra ôm ôm ngón tay của Trình Thâm, anh ta không nhịn được muốn nâng lấy cô, nhưng nháy mắt cô đã bay khỏi, bay tới trước mặt rắn trắng. Quý Hòa Hiện nói:"Vấn Vấn, nó là.. bạn của em?"
Diệp Vấn Vấn gật đầu, cô đảm bảo thay rắn trắng: "Nó sẽ không cắn người."
"Chuyện này.. có thể.. không chắc lắm.
"Rắn trắng nhếch miệng, cố gắng nói. Diệp Vấn Vấn:"..."
Ngài câm miệng dùm đi.
Quý Hòa Hiện vốn không có ý định làm rắn trắng bị thương, lý do anh bắt lấy rắn trắng là vì muốn thả nó đi.
Hồi tưởng lại cảnh tượng trước đó, nhóc con này đúng là đi theo rắn trắng, anh nhíu mày, không hỏi gì mà thả rắn trắng xuống mặt đất.
Trình Thâm muốn ngăn cản lại, con rắn bị bóp lấy vị trí dưới đầu bảy tấc vẫn đang xoắn lên liên tục, xem ra lực tấn công không yếu, lỡ đâu nó cắn người... Nhưng anh ta nhìn Quý Hòa Hiện một chút, đành im miệng.
Động tác của Quý Hòa Hiện khiến lòng Diệp Vấn Vấn ấm áp: Ảnh đế đại nhân tin tưởng cô vô điều kiện, cô nói gì, anh đều tin.
Cô nhìn chằm chằm rắn trắng, phòng ngừa nó có bất kỳ dị động nào
-- Nếu thật sự nó giống như những lời khi nãy nó nói, rằng nó sẽ cắn người, vậy cô nhất định phải phụ trách cho hậu quả này.
"Khặc khặc khặc."
Rắn trắng được trả tự do ho khan liên tục, rơi vào trong tai hai người đàn ông thì đó chỉ là mấy tiếng khè khè, nghe qua như thể có lực công kích mười phần.
"Ha.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!