Chương 29: (Vô Đề)

Không biết Quý Hòa Hiện tìm đâu ra một cái hộp quà nhỏ, bên trong đã được lót sẵn một cái khăn tay sạch sẽ mềm mại, rồi anh cẩn thận đặt tinh linh hoa vào trong.

Nhóc con vừa vào nằm đã trở mình nằm úp sấp, tìm một tư thế thoải mái nhất để tiếp tục ngủ say sưa, hồn nhiên không biết được mình đã đổi "giường".

Ăn no là ngủ, đây là tập tính của tinh linh hoa à?

Anh đặt hộp quà sang bên cạnh, dọn dẹp bàn ăn, chờ đến khi làm xong hết thì anh cầm hộp quà đi vào phòng ngủ. Nhân lúc nhóc con ngủ say như chết, vừa hay anh có thể hoàn thiện từng chi tiết nhỏ của căn nhà trong tranh.

Anh đặt hộp quà trên bàn sách, ở nơi mà anh vừa đảo mắt đã có thể thấy được ngay. Anh chuẩn bị cẩn thận màu nước và bút vẽ, xong, chiếc điện thoại anh đặt ở tủ đầu giường bỗng vang lên.

Quý Hòa Hiện đi tới cầm điện thoại lên, là Kiều Hựu Song gửi tin nhắn đến: Anh Quý, vừa nãy trợ lý Vu đạo diễn liên lạc với em, nói muốn gặp anh.

"Tối hôm qua Kiều Hựu Song nhận được một tin nhắn do Quý Hòa Hiện gửi tới, bảo cậu ta hôm nay nếu không có chuyện quan trọng thì đừng làm phiền anh, vì thế, cậu ta đã chọn gửi tin nhắn báo cho ông chủ chuyện này. Quý Hòa Hiện liếc mắt nhìn tinh linh hoa đang ngủ say trong hộp, chần chờ chốc lát rồi trả lời lại:"Khi nào?"

Kiều Hựu Song: "Bảy giờ tối, phòng số chín Khánh Viên Xuân."

Đúng bảy giờ, Quý Hòa Hiện đáp: "Được."

Kiểu Hựu Song: "Vậy sáu giờ rưỡi em sẽ đến đón anh."

Quý Hòa Hiện: "Không cần, tôi tự mình lái xe đến đó, cậu chờ tôi ở cửa là được."

Quý Hòa Hiện đặt điện thoại xuống, anh không nhịn được mà đưa tay chọt nhẹ vào tinh linh hoa: Cũng không biết cô có đồng ý ra ngoài với anh không.

Anh không mong thế giới của cô chỉ quanh quẩn trong biệt thự, cũng không hy vọng cô chỉ có thể tồn tại ở thế giới trong tranh, anh nên dẫn cô ra ngoài chơi, để cô mở rộng kiến thức.

- --

Diệp Vấn Vấn ngủ tròn ba tiếng, ba tiếng này, Quý Hòa Hiện đã hoàn thiện những chi tiết nhỏ của căn nhà, cũng vẽ vào mấy chỗ trống vài bộ váy nhỏ xinh đẹp và hòm thuốc.

Những dụng cụ bên trong đều hợp với tỉ lệ người của Diệp Vấn Vấn, tất cả đều là bản thu nhỏ, vô cùng thử thách kỹ năng vẽ của anh, cũng may cuối cùng vẫn thành công.

Diệp Vấn Vấn thức dậy mở mắt ra, vừa lúc Quý Hòa Hiện vẽ xong một nét bút cuối cùng. Dư quang mắt anh chú ý đến nhóc con đang ưỡn ẹo cơ thể, dụi dụi mắt ngồi dậy, gương mặt đầy vẻ mờ mịt.

"Vấn Vấn, em thích ăn trái cây gì?

"Quý Hòa Hiện khẽ cong môi, anh dịu dàng hỏi. Diệp Vấn Vấn vẫn chưa tỉnh toán hoàn toàn, cô vô thức nói ra trái cây mình thích nhất:"Trái đào."

Quý Hòa Hiện lại vẽ thêm mấy cây đào khá thấp, xong lại vẽ phiên bản thu nhỏ của những trái đào, thoạt nhìn, chúng tựa như những đồ trang trí điểm xuyến cho bức tranh.

Cuối cùng Diệp Vấn Vấn cũng tỉnh táo lại, cô nhớ được bản thân mình đã kéo chân Nghiêm Thạc, vì Nghiêm Thạc phát điên muốn đánh ảnh đế đại nhân, sau đó, cô không nhớ gì nữa.

Loại cảm giác đó... Cô cố gắng nhớ lại, lại phát hiện loại cảm giác mình như cái cây đã biến mất, cô nhíu mày, hỏi Quý Hòa Hiện: "Tôi ngủ bao lâu rồi?"

"Ba tiếng.

"Lại ngủ lâu vậy, cô nhìn hộp quà dưới người mình, không cần phải nói, chắc chắn là kiệt tác của ảnh đế đại nhân. Sau khi cô ngủ, ảnh đế đại nhân không hề làm ra mấy động tác không hay nào với cô, trái lại anh còn làm cái giường nhỏ cho cô, để cô ngủ thoải mái hơn. Diệp vấn Vấn mím môi, chợt nhớ tới gì đó rồi vội vàng hỏi:"Anh có bị thương không? tên khốn kia có khiến anh bị thương không?

"Sau khi cô khiến Nghiêm Thạc bị ngã thì đã ngủ thiếp đi, những chuyện sau đó cô hoàn toàn không biết, lỡ đâu tên điên kia bò dậy, tiếp tục phát rồ, ảnh đế đại nhân không phải là đối thủ của tên đó thì biết làm sao? Đối mặt với sự quan tâm của nhóc con, anh khẽ cười nói:"Không cần lo, tôi không sao."

"Vậy thì tốt." Diệp Vấn Vấn thở phào một hơi: "Là người đẹp kia đã mang tên khốn đó đi à?"

Người đẹp? Quý Hòa Hiện hơi dừng lại, sau khi hiểu người mà nhóc con nói đến là Nghiêm Nhứ Yên, anh thuận miệng nói: "Chắc là vậy."

Diệp Vấn Vấn: "???

"Cái gì gọi là chắc vậy? Cô đang định hỏi tiếp, Quý Hòa Hiện bỗng duỗi tay với cô:"Lại đây, em vào trong tranh đi, nếm thử trái đào tôi vẽ ra có ngọt hay không.

"Diệp Vấn Vấn bị lời nói của anh thu hút, thì ra vừa nãy ảnh đế đại nhân vừa nói chuyện với cô, vừa vẽ trái đào cho cô. Cô đi vào lòng bàn tay Quý Hòa Hiện, người kia chỉ vào khu vực trống của bức tranh, giờ phút này ở nơi đó có thêm ba cái váy và một hòm thuốc: Em vào trong xem có thể lấy chúng nó vào nhà không."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!