Thật ra Quý Hòa Hiện đang đợi nhóc con lên tiếng, anh tin tưởng, lời nói và hành động của anh rơi vào suy nghĩ của tinh linh hoa trong bóng tối thì sẽ là, anh không nhìn thấy tinh linh hoa cho nên đang định vẽ một tinh linh hoa khác.
Anh chấm ngòi bút vẽ vào màu nước, anh không chút biến sắc cúi đầu, nhìn xuống sàn nhà
-- Có thể cô sẽ chạy tới ngăn anh lại.
Ngay vào lúc này, anh cảm thấy bên tai mình hơi ngứa.
Diệp Vấn Vấn đã bay lên dưới tình huống cấp bách, mục tiêu của cô là bên tai ảnh đế đại nhân, cô muốn nói chuyện với anh. Nhưng cô sợ mình quá nhỏ, âm thanh cũng nhỏ nốt, không bay tới bên tai anh thì anh sẽ không nghe được.
Kết quả, khi vừa mới bay đến bên tai anh, cánh của cô lại xuất hiện cảm giác vô lực. Tròng tình huống này nếu cô bị té xuống, đó không phải là chuyện đùa.
Lúc hoảng loạn, cô vội vàng đưa tay bám lấy vành tai của Quý Hòa Hiện, còn chưa kịp nói chuyện, cánh cô bỗng rũ xuống, cả người cô rơi xuống.
Tại sao cánh lại bị lỗi trong giờ phút quan trọng thế này hả!
Tiếng rít gào của cô còn chưa ra khỏi miệng, một giây sau, một bàn tay đón được cô.
Quý Hòa Hiện đưa bàn tay đã đón được tinh linh hoa đến trước mặt, anh cúi đầu nhìn nhóc con. Trên gương mặt nhỏ xíu xinh đẹp kia là vẻ mờ mịt, dường như vẫn chưa phản ứng lại được những gì đã xảy ra.
Quý Hòa Hiện mỉm cười, anh không nói gì, chờ cô hoàn hồn lại đã.
Diệp Vấn Vấn ngồi trong lòng bàn tay Quý Hòa Hiện, cô ngẩng đầu mà sợ hãi không thôi, đối diện với gương mặt được phóng to của ảnh đế đại nhân.
Một lớn một nhỏ, hai mắt nhìn nhau, im lăng, im lặng đến quỷ dị.
Diệp Vấn Vấn vô thức cào cào, nhưng nhất thời hoảng hốt đã khiến cô quên mất dưới người mình không phải là nhụy hoa, mà là tay của ảnh đế đại nhân. Cô vừa cào, Quý Hòa Hiện cảm nhận được lòng bàn tay mình ngưa ngứa nên không nhịn được hơi co ngón tay lại, cô cũng vì thế mà bị lay động theo.
Lần này Diệp Vấn Vấn đã hoàn hồn, chuyện đến nước này rồi, cô cũng đã đối mặt với ảnh đế đại nhân, còn là tự cô chủ động lộ ra nữa chứ. Cô không nhìn hiểu vẻ mặt của ảnh đế đại nhân, chỉ có thể bạo gan giơ tay lên, vẫy vẫy mấy cái đầy thân thiện.
"Hi~
"Ảnh đế đại nhân không nói gì. Diệp Vấn Vấn căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, không lo lắng ảnh đế đại nhân đang suy nghĩ gì, cô nhân cơ hội này mà bày tỏ ý kiến của mình, cô tự ra hiệu:"Cái kia.. Chúng ta thương lượng một chút, anh có thể vẽ tôi lớn hơn một chút không?
"Cô muốn bày tỏ sự thân thiện, nhưng tại sao khi cô mở miệng lại đầy âm thanh u oán thế này. Cô có thể không u oán sao!!!"Không cần vẽ quá cao, thêm vài nét bút là được, để tôi có được tỉ lệ người bình thường là tốt lắm rồi." Cô sợ ảnh đế đại nhân thấy yêu cầu của cô quá vô lẽ, cô vội vàng bổ sung thêm một câu: "Được không."
Diệp Vấn Vấn nín thở chờ Quý Hòa Hiện trả lời.
Quý Hòa Hiện quan sát nhóc con, có thể nhìn ra được cô đang rất hồi hộp, anh cố gắng để biểu cảm của mình bình tĩnh, khiến cô có thể thả lỏng hơn.
Lúc này nghe cô nói chuyện, giọng điệu rất khác với hai câu khi nãy trong phòng khách. Âm thanh của cô mềm mại, đáng yêu, giống hệt như giọng của con non vừa mới ra đời không bao lâu, khiến sâu trong lòng người ta nảy sinh tâm lý bảo vệ cho cô.
Anh nhớ đến hai chữ do ngọn cỏ tạo ra trong tranh lần đầu tiên, lúc đó anh không nhận ra, bây giờ nghĩ lại, chắc hẳn hai chữ kia là "vẽ lớn".
"E rằng không được.
"Anh sợ dọa đến cô cho nên hạ thấp giọng mình xuống, cố gắng tỏ ra dịu dàng, vô hại. Thấy nhóc con trợn tròn mắt vì câu này của anh, anh giải thích:"Tỉ lệ cơ thể của em đã định hình, muốn vẽ em lớn hơn, trừ phi xóa em đi, vẽ lại từ đâu.
Nhưng nếu là thế, tôi lại vẽ em thêm lần nữa, đó còn là em ban đầu à.
"Diệp Vấn Vấn sững sờ, cô cảm thấy ảnh đế đại nhân nói rất có lý. Vẽ lại từ đầu, vậy cô còn có thể sống được sao? Cô nghĩ tới đây, bỗng rùng mình một cái. Như vậy, đã không thể vẽ lớn được nữa, vậy sao này cô chỉ có thể lớn cỡ này thôi sao??? Diệp Vấn Vấn:"..."
"Em đừng sợ, tôi sẽ không làm em bị thương." Quý Hòa Hiện nói: "Nếu em muốn lớn hơn, chúng ta có thể cùng nghĩ cách."
Diệp Vấn Vấn bình tĩnh đối mặt với ảnh đế đại nhân, thật ra thì bàn tay buông xuống bên người của cô vẫn liên tục cào cào lòng bàn tay anh, anh nhịn cơn ngứa lại, không nhúc nhích.
"Anh.. Không ngạc nhiên à?
"Diệp Vấn Vấn nghĩ thầm, dường như ảnh đế đại nhân quá bình tĩnh khi biết tinh linh hoa anh vẽ ra sống dậy nhỉ?! Nếu thứ cô vẽ ra có thể sống, còn chạy đến bên chân mình, nói chuyện với mình thì đầu tiên cô nghĩ hoài nghi liệu mình có hoa mắt không, sau đó là mình có đang nằm mơ không. Lại sau đó nghĩ có phải mình có dị năng đặc biệt nào đó không, sau đó nữa sẽ bắt đầu nghiên cứu tranh vẽ.. Trong đầu cô bỗng nảy ra rất nhiều suy nghĩ lung tung, bên tai lại nghe được tiếng trả lời của ảnh đế đại nhân:"Tôi sáng tạo ra em, đây là bất ngờ vui vẻ của tôi, sao lại phải ngạc nhiên?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!