Chương 23: (Vô Đề)

Quý Hòa Hiện đứng lại ngay trước đóa hoa vàng, thật ra ban đầu anh cũng không để ý tinh linh hoa sẽ ở trong này, chỉ là có một dự cảm mà thôi. 

Chờ đến khi anh đi tới, vừa đảo mắt đã thấy bên trong đóa hoa vàng có một điểm màu hồng

--- Đó là giày hoa anh đã vẽ cho tinh linh hoa.

Nhìn nhóc con kéo cánh hoa che mình lại, Quý Hòa Hiện không nhịn cười được mà cười nhẹ thành tiếng: Có lẽ cô nghĩ mình trốn rất kỹ rồi, thật ra chân vẫn còn nằm bên ngoài kìa.

Quý Hòa Hiện kềm chế kích động xuống đẩy chân của cô vào, anh không tạo áp lực cho cô, anh nói: "Vẫn nên về vẽ tranh vậy."

Diệp Vấn Vấn bối rối một giây:

Ảnh đế đại nhân muốn vẽ cái gì?!

Cô vểnh lỗ tai lên, nghe được tiếng bước chân xa dần thì lập tức bò ra ngoài, cấp tốc bay về phòng ngủ. Bay đến bồn hoa dẹp băng vệ sinh, sau đó bay vào trong tranh, để Tiểu Thanh cho cô hai miếng lá cỏ. Chờ đến khi dọn dẹp xong mọi thứ, cô ngoan ngoãn ngồi trên nhụy hoa, đợi Quý Hòa Hiện về.

Sau khi Quý Hòa Hiện về nhà, anh đi tới bên bàn ăn, nhìn kỹ sữa bò trên bàn, muốn xem xem nhóc con có uống hay không.

Anh cố tình đổ đầy là vì để nhóc con uống dễ hơn, chỉ là... Anh nhìn một lúc lâu cũng không nhìn ra được là cô có uống hay không.

Im lặng chốc lát, anh uống hết ly sữa bò, sau đó đi vào phòng ngủ, anh đưa mắt nhìn đến bức tranh. Tinh linh hoa đã ngồi nguyên tại chỗ, không nhúc nhích.

Cũng chẳng biết tại sao, anh có hơi buồn cười.

Quý Hòa Hiện đặt giá vẽ đến bên cửa sổ, anh cố ý quay giá vẽ đối diện tấm gương, để nhóc con có thể nhìn thấy được chính mình trong gương. Sau đó anh cầm quần áo sạch vào phòng tắm tắm rửa.

Quý Hòa Hiện vào phòng tắm, anh quan sát kỹ ngoại hình của bàn chải, kem đánh răng, sữa tắm gội,... Anh bỗng nhớ đến gì đó, nên bèn kéo cửa phòng tắm ra.

Diệp Vấn Vấn đang vì chuyện bà dì của nên nên cô ngồi thẳng không dám nhúc nhích, nhưng giá vẽ đối diện với mặt gương, cô có thể nhìn thấy được chính mình trong gương. Cô tiện tay kéo mái tóc đen sau lưng đến trước người mình rồi thắt bím.

Trước đây cô có một mái tóc dài đen nhánh mềm mại, Trình Viện từng nhiều lần nói với cô: "Vấn Vấn, nếu chị cũng có mái tóc dài xinh đẹp như em thì tốt quá."

Sau đó viện trưởng đến tìm cô, nói rằng trẻ con trong viện mồ côi không thể để tóc dài, không dễ chăm sóc, cho nên mái tóc dài của cô đã bị cắt đi. Nhưng Trình Viện lại có thể uốn xoăn mái tóc dài của mình, còn lặng lẽ đến tìm cô:

"Vấn Vấn, tại sao em lại cắt mái tóc dài của mình đi rồi? Thật tiếc quá đi mất. Em đừng nghe lời mẹ chị, em nên đến tìm chị, nếu có chị ở đây, chắc chắn chị sẽ không để mái tóc của em bị cắt đi mất."

Có một quãng thời gian, Diệp Vấn Vấn rất ghét mái tóc mình, sau này dần dần quen thuộc với mái tóc ngắn, lại cảm thấy tóc ngắn cũng rất tốt, không phiền phức. Sau đó bệnh của cô ngày một nặng hơn, tóc cô bắt đầu rụng đi, cả đầu chỉ còn lại một lớp tóc khá mỏng.

Vì đã quen với tóc ngắn, khi cô vừa xuyên vào thì tinh linh hoa cũng có một mái tóc ngắn, kết quả, ảnh đế đại nhân về lại vẽ cho cô một mái tóc dài, khiến cô có hơi không quen.

Cũng may bây giờ đã quen rồi, thật ra cô cũng rất thích mái tóc xoăn dài này

--- Rất đẹp đó.

Tuy bây giờ vóc người cô chỉ có một nắm, không thể tính là con người thật sự, nhưng tốt xấu gì cô cũng là "phái nữ". Trước đây cô không có tâm trạng và sức khỏe như thế, bây giờ... Ai cũng có lòng yêu cái đẹp mà.

Trang điểm, diện đồ rồi nhìn chính mình xinh đẹp trong gương, ngẫm lại vẫn rất tuyệt đấy. Nhưng Diệp Vấn Vấn ngàn vạn lần không ngờ đó là, Quý Hòa Hiện vừa đi vào phòng tắm tắm rửa lại đột ngột đi ra.

Cô sợ đến mức vội vàng thả bím tóc mình vừa tết được ra, vén tóc ra sau lưng, căng thẳng quan sát Quý Hòa Hiện, chỉ sợ vừa nãy anh chú ý đến động tác của mình.

Nhưng mà, mấy giây sau ảnh đế đại nhân lại trở về phòng tắm.

Ảnh đế đại nhân, anh làm như thế sẽ khiến tôi bị bệnh tim đấy!!!

Diệp Vấn Vấn sợ Quý Hòa Hiện lại chợt tập kích nữa, cho nên cô không thắt tóc tiếp, chỉ tập trung lắng nghe âm thanh trong phòng tắm. Chốc lát sau, cô chợt nhớ mình đã không rửa chân suốt một ngày một đêm rồi, cũng không biết có thối hay không.

Cô vội vàng cởi giày hoa nhỏ ra, kéo chân lên mũi ngửi một cái, phát hiện chân mình lại thơm ngát. Cô ngửi kỹ hơn một chút, còn là mùi hương dành dành khá nhẹ nữa.

Đôi mắt Diệp Vấn Vấn sáng bừng lên:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!