Chương 2: (Vô Đề)

Quý Hòa Hiện thu ngón tay lại, ngẩng đầu nhìn ánh đèn, anh nhíu mày tắt đèn đi, một lát sau mới mở lại, anh cúi đầu nhìn bức tranh, nét ửng đỏ trên mặt tinh linh hoa đã biến mất.

Ánh đèn có vấn đề à?

Anh liếc mắt nhìn bóng đêm bên ngoài, anh chắc chắn với suy nghĩ này của mình. Anh đặt giá vẽ về lại vị trí ban đầu, sau đó nằm lên giường, tắt đèn, nhắm mắt ngủ.

Lúc nửa đêm, anh mơ hồ nghe thấy một giọng nói khá nhỏ, nhưng anh chưa kịp suy nghĩ kỹ thì ý thức đã dần rơi vào bóng tối.

Rạng sáng ngày thứ hai, Quý Hòa Hiện rời giường, anh ra ngoài chạy bộ một vòng. Khi anh chạy bộ về, lại nhìn thấy Kiều Hựu Song đứng nghiêm chỉnh trước cửa hệt như một quân nhân, anh hơi nhíu mày.

Kiều Hựu Song nhìn thấy vẻ mặt của anh thì lập tức giơ hai tay lên: "Anh Quý, không phải em muốn đến làm phiền anh nghỉ ngơi đâu, anh đã quên hôm nay anh có một hoạt động cần tham gia... Nếu anh không đi, chắc chắn Cao Vũ sẽ nghĩ cách đưa Dương Diệc Luân đi, tại sao phải nhường cơ hội lại cho tên đó kia chứ."

Quý Hòa Hiện không lên tiếng, anh tự vào nhà. Kiều Hựu Song cũng đi theo anh một cách ngay ngắn, cẩn thận đổi giày.

"Anh Quý, em biết anh không ưa gì Dương Diệc Luân, tên đó còn không xứng để xách giày cho anh nữa là. Nhưng bọn họ lại thấy anh không quan tâm đến, cho nên mới được voi đòi tiên như vậy, anh không khó chịu, nhưng em khó chịu."

"Anh Quý..."

"Anh Qúy.."

"Cậu ồn quá." Quý Hòa Hiện nhàn nhạt nói một câu: "Tôi không nói không đi."

Hai mắt Kiều Hựu Song sáng lên, suýt nữa đã nhảy lên rồi: "Em biết ngay mà.."

Dưới ánh mắt của Quý Hòa Hiện, Kiều Hựu Song vội đè sự kích động xuống.

Vừa nghĩ tới sắc mặt của Cao Vũ và Dương Diệc Luân khi anh Quý sẽ xuất hiện ở công ty thì cậu ta đã rất vui vẻ.

Nghe dự báo thời tiết nói hôm nay có mưa, khi Quý Hòa Hiện chuẩn bị đi thì đã cố tình đóng cửa sổ phòng ngủ lại, lúc gần đi còn quét mắt nhìn bức tranh trên giá vẽ.

Cuối cùng cũng đi.

Nghe được tiếng cửa đóng lại, cơ thể của Diệp Vấn Vấn mềm nhũn ra, cô nằm nhoài xuống nhụy hoa lăn một vòng.

Mỗi lần Quý Hòa Hiện vào phòng ngủ thì cô đều phải ngồi thật ngay ngắn, tại sao lúc trước anh không vẽ mình đang nằm kia chứ?

Thế giới trong tranh vẫn sáng trưng không hề có ban đêm, buổi tối sau khi Quý Hòa Hiện tắt đèn phòng ngủ, Diệp Vấn Vấn nhìn ra thì chỉ thấy một màu đen kịt, không hề thấy được cái gì khác nữa. Đêm qua, cô muốn lặng lẽ ra ngoài điều tra cũng không được.

Nhưng cô đã dùng thời gian ban đêm để bay hết thế giới trong tranh, cô vẫn thích nhất là giàn nho kia, cũng không biết lý do gì, cô đã ăn thử vài trái nho rồi, mỗi trái đều có mùi vị khác nhau.

Bây giờ chủ nhà đi rồi, lại là ban ngày, cuối cùng thì cô cũng có thể nhân cơ hội này bay ra ngoài xem tình huống bên ngoài.

Cô dồn phấn hoa lại thành một đống, rồi lăn cánh mình xuống. Tối qua cô đã làm thí nghiệm thời gian hiệu lực của phấn hoa, một nắm phấn hoa có thể để cô bay mười phút, lần này cô làm thế, chắc hẳn sẽ trụ được chừng một giờ đồng hồ.

Diệp Vấn Vấn bay ra ngoài bức tranh, lúc đi xuyên qua thì có một lực cản lại, hệt như có một tấm màn mỏng manh vô hình vậy. Cô dùng sức vỗ cánh bay ra ngoài, hệt như đang chen giữa lớp bọt biển vậy, cuối cùng cũng chen ra được.

Ở thế giới trong tranh và ở ngoài có cảm giác không giống nhau, những đồ vật bình thường này được phóng to lên mấy chục lần trước mắt cô, khiến áp lực của cô tăng lên gấp đôi.

Diệp Vấn Vấn bay một vòng vòng ngủ, không nhìn thấy gì đặc biệt. Cô lớn gan bay ra khỏi phòng ngủ, trên tường của phòng khách có treo một tấm poster của chủ nhà, ở bên cạnh có ghi tên tuổi, là Quý Hòa Hiện.

Tại sao lại thấy cái tên này khá quen, như thể đã từng thấy ở đâu rồi.

Diệp Vấn Vấn không nhớ ra ngay được, bây giờ cô rất muốn uống nước. Ở thế giới trong tranh không có nước, khi cô khát thì cô chỉ có thể ăn nho, nhưng dù sao thì nho cũng không thể thay thế nước được.

Diệp Vấn Vấn đối mặt với van nước công nghệ cao, cô lại nhìn cánh tay nhỏ xíu của mình, cô chán nản thở dài một hơi

-- Cô vốn không thể mở được van nước.

Cô vẫn chưa từ bỏ ý định mà tìm kiếm khắp nhà bếp, ánh mắt cô sáng lên, trên bàn ăn có bánh mì và sữa bò, bánh mì chỉ còn một nửa, sữa bò cũng chỉ còn lại nửa cốc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!