Không phải, tại sao ảnh đế đại nhân lại bỏ đậu vào trong túi tạp dề vậy?
Diệp Vấn Vấn nghĩ mãi không ra, anh chỉ làm khoai tây thôi mà, lấy đậu nành làm cái gì nữa.
Vào giờ phút này, cô hệt như đang bị nhấn chìm bởi vô số quả bóng bowling, cô không rảnh để quan tâm tình huống bên ngoài nữa, tất cả tâm tư của cô đều đang nằm ở chỗ phải giải cứu mình ra khỏi đống đậu nành này thế nào.
Đến khi mồ hôi tuôn ra như tắm, tay mỏi nhừ mới có thể đẩy được từng hạt đậu một ra khỏi người mình, đảo chính mình lên.
Bởi vì không thể để ảnh đế đại nhân phát hiện cô đang ở trong túi tạp dề, cho nên lúc cô đẩy đậu nành ra còn phải tập trung chú ý hết sức, đúng là mệt chết cô rồi.
Diệp Vấn Vấn nghỉ ngơi một chút, cô vỗ cánh, loạng choạng bay lên.
Là do Quý Hòa Hiện nhìn thấy đậu nành nằm rải rác đầy trong khay chứa đồ, tạm thời không tìm được nơi để thích hợp cho nên mới tiện tay nhặt lên trước rồi bỏ vào trong túi tạp dề.
Anh hoàn toàn không biết, anh chỉ thả một cái thôi mà đã xém chôn sống Diệp Vấn Vấn.
Khoai tây đã được hấp chín, Quý Hòa Hiện đặt bốn củ khoai tây lên bàn ăn. Anh dùng dao nhỏ nhẹ nhàng khoét vài cái lỗ trên củ khoai tây, sau đó anh rót nước sốt đã được làm xong vào, bưng ra để ngoài phòng ăn.
Tiếp theo anh lại quay về nhà bếp, cắt chút hoa quả, rót một ít sữa bò, sau đó lại pha thêm một ly nước chanh. Sau khi anh dọn hết ra bàn rồi mới lấy bánh hoa tươi đã được nướng chín ra khỏi lò nướng.
Cho dù cách một cái tạp dề, Diệp Vấn Vấn cũng có thể ngửi được mùi hoa thơm nức mũi. Cô biết chiều nay Quý Hòa Hiện sẽ ra ngoài, vì thế, điều cô cần làm là chờ ảnh đế đại nhân rời đi.
Quý Hòa Hiện gỡ tạp dề xuống, treo ở sau cửa, anh bắt đầu dùng cơm trưa. Diệp Vấn Vấn vuốt cái bụng sôi ùng ục của mình, bay ra khỏi tạp dề.
Đợi ở chỗ này nhìn ảnh đế đại nhân ăn đồ ăn thơm nức, mà cô lại không ăn được, điều này quá tàn nhẫn. Cho nên cô quyết định bay về thế giới trong tranh trước, ăn chút nho lót bụng, chờ ảnh đế đại nhân đi rồi sẽ ra ăn.
Cô chờ đến mức ngủ đi, khi cô thức dậy là do bị Tiểu Thanh gọi dậy, cô vừa mở mắt ra đã thấy đôi chân dài đang di chuyển của Quý Hòa Hiện.
Diệp Vấn Vấn giật mình, cơn buồn ngủ biến mất hoàn toàn, cô luống cuống tay chân ngồi xuống nhụy hoa. Sau đó cô thấy Quý Hòa Hiện lấy quần áo ra đặt lên giường, sau đó --
Diệp vấn Vấn trợn tròn mắt lên, ảnh đế đại nhân cởi quần áo ngay tại chỗ!!!
Cô đã thấy nửa người trên rồi, không có gì bất ngờ cả, nhưng vấn đề ở đây là, sau khi anh thay áo xong lại bắt đầu cởi quần.
Diệp Vấn Vấn cào cào nhụy hoa dưới người mình:
Xem hay là không xem?
Nghĩ đến những hình ảnh mình sẽ nhìn thấy tiếp theo, gương mặt nhỏ của cô vô thức đỏ bừng lên. Cô nằm trên giường nhiều năm, đừng nói đến tình yêu gì đó, thậm chí cô còn chưa từng có cơ hội trò chuyện với nam sinh cùng tuổi mình.
Cũng không thể nói không có, lúc đi học, đã từng có nam sinh nói chuyện với cô.
Cô và Trình Viện học cùng một trường, Trình Viện lớn hơn cô, nhưng hai người lại học cùng một lớp. Theo như ý của viện trưởng thì, hai chị em học cùng lớp, Trình Viện có thể chăm sóc cho cô.
Sau đó cô mới hiểu rõ, cô là đi làm nền cho Trình Viện mà thôi. Bời vì có cô tôn lên nên mới có thể thấy Trình Viện càng xinh đẹp phóng khoáng hơn, càng được chào đón hơn.
Khi đó cô không hề nhận ra, có thể đến trường đã khiến cô vui vẻ lắm rồi.
Có nam sinh nói chuyện với cô, Trình Viện nhìn thấy sẽ tới nói rằng:
"Em gái tớ có tính tình hướng nội, con bé không thích có người khác tiếp cận với mình. Hơn nữa sức khỏe cũng không tốt, đụng phải thứ gì đó không sạch sẽ thì rất dễ bị dị ứng. Cậu không được bắt nạt con bé đâu đấy, nếu không tớ sẽ không chơi với cậu nữa."
Sau đó, người nam sinh kia không đến nói chuyện với cô nữa, khi nhìn thấy cô thì sẽ đi đường vòng. Cũng không lâu sau, cô phát hiện người nam sinh kia trở thành người theo đuổi Trình Viện.
Phàm là những nam sinh tiếp cận cô, những người có ý tốt với cô cuối cùng đều vây quanh Trình Viện. Nói không buồn thì là giả, nhưng lúc đó cô chỉ ngây thơ nghĩ rằng Trình Viện muốn tốt cho cô, đang bảo vệ cô, cho nên cô sẽ lại thoải mái.
Sau đó, có một thiếu niên được chuyển đến ngồi cùng bàn với cô.
Cậu ta có hơi giống với anh trai đã từng đưa vòng hoa cho cô khi cô còn bé, rất thích cười, khi cười lên thì bên má có lúm đồng tiền. Lúc nói chuyện với cô giọng điệu rất dịu dàng, còn biết đánh đàn dương cầm nữa, chữ viết cũng rất đẹp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!