Chương 14: (Vô Đề)

Một đám ong mật nói líu ríu không ngừng, Diệp Vấn Vấn khó lắm mới có thể phân biệt được một câu của Nhị Hoàng từ những tạp âm đó: "Các anh em cẩn thận, con người đến rồi."

Diệp Vấn Vấn thả lòng không ít, điều này nói rõ ảnh đế đại nhân không về phòng ngủ.

"Diệp Vấn Vấn mi mau ra đây đi, con người mở cửa sổ kìa.

"Diệp Vấn Vấn vừa nghe được câu này thì lập tức cảm giác được cánh hoa mình đang đắp vang lên âm thành cào xé. Cô cẩn thận vén một góc cánh hoa ra, cô đối diện với một đôi mắt kép căng trong của Đại Hoàng, thật sự có thể xưng là cái chết nhìn chằm chằm."Mi tự đi vào đi, chúng ta đi trước đây, con người thật đáng sợ." Đại Hoàng thấy đồng loại biến dị lộ ra cái đầu thì đoán chắc cô đã sợ mất mật, nó toét miệng nở nụ cười an ủi cô, sau đó bay vèo theo đại bộ đội ong mật

-- Nó cũng sợ con người nữa!

Nhìn theo đại quân ong mật thành công lui thân sau khi công thành, Diệp Vấn Vấn nghe thấy tiếng mở cửa sổ, giờ cô mới hiểu được, Nhị Hoàng và Đại Hoàng đưa một đám ong mật đến đây là vì muốn hấp dẫn sự chú ý của ảnh đế đại nhân, khiến anh mở cửa sổ xua đuổi chúng nó, như vậy cô sẽ có cơ hội bay qua.

Quý Hòa Hiện nhìn một nhúm ong mật nhỏ hoảng hốt bay đi

-- Đối với người bình thường mà nói, hơn hai mươi con ong mật chỉ là một nhúm nhỏ mà thôi, cũng không có gì. Nhưng với Diệp Vấn Vấn mà nói, đó là một quần thể thật sự.

Anh khẽ nhíu mày:

Bình thường dù sẽ có ong mật tụ tập bên cửa sổ, nhưng nhiều nhất là hai, ba con mà thôi. Một nhúm vừa nãy có chừng hơn hai mươi con, đã đánh vỡ quy luật thường ngày.

Một nhúm nhỏ ong mật thì không có nguy hiểm gì lắm, nhưng một đám.. Anh không thể không cảnh giác, anh bắt đầu cân nhắc cho an toàn của chính mình.

Điều khiến anh nghi ngờ chính là, anh không có trêu hay chọc giận gì chúng nó, theo lẽ thường thì không thể nào xuất hiện tình huống như thế. Hoặc là chúng nó đang nghiên cứu địa hình, muốn xây tổ ở chỗ khác?

Đây là chuyện rất bình thường trong tự nhiên.

Quý Hòa Hiện đi tới một bên khác, anh mở cửa sổ bên này ra, sau đó vươn nửa người nhìn ra ngoài. Ngoại trừ giá đỡ bên ngoài, thì anh cũng không phát hiện điểm khả nghi nào khác.

Bên dưới cửa sổ có trồng vài loại hoa khác nhau, có một số hoa đã nở rộ, có một số chưa nở hết, có một số vẫn là nụ hoa nhỏ xíu. Có đỏ, trắng, hồng, vàng, đủ loại màu sắc mọc đan xen với nhau, khoe sắc cùng nhau, vô cùng xinh đẹp.

Chẳng trách.. Quý Hòa Hiện khẽ cong môi, có lẽ anh đã hiểu tại sao mấy ngày nay lại có ong mật bay vào phòng, vừa nãy còn có cả một nhúm ong mật tụ tập bên ngoài

-- Hoa bên dưới đã nở rộ, hấp dẫn chúng nó lại đây.

Tại sao trước đó anh không để ý, không hề nhớ rằng những bông hoa này đã nở.

Anh đang định thu mắt lại thì bỗng dư quang nơi khoe mắt thấy được trong một nụ hoa sắp nở có màu xanh lục xẹt qua, lúc anh đang định nhìn kỹ lại thì sau lưng vang lên giọng nói của Quý Hàm Thư: "Chú nhỏ, chú đang làm gì thế?

"Chờ đến khi anh tập trung nhìn lại chỗ nụ hoa kia thì lại thấy tất cả rất bình thường, cũng chẳng có điểm xanh lục di động nào cả. Thấy Quý Hòa Hiện nhìn ra ngoài chăm chú như thế, Quý Hàm Thư cũng tò mò theo, không nhịn được đi tới gần. Mới vừa đi hai bước thì lại đối diện ngay với ánh mắt của Quý Hòa Hiện, cậu ta giật giật mí mắt, chột dạ nên dừng chân lại, ấp úng nói:"Chú nhỏ, chú đừng nhìn cháu bằng ánh mắt đó, cháu sợ lắm đấy."

Vừa nãy cậu ta vốn chẳng dám nói câu nào, nói đến, toàn bộ nhà họ Quý, người mà Quý Hàm Thư sợ nhất không phải là cha mẹ mình mà chính là vị chú nhỏ này.

Lúc cậu ta phạm lỗi, cha mẹ sẽ đánh cậu ta, nhưng chú nhỏ sẽ không, chú ấy chưa bao giờ nổi giận với cậu ta. Cho dù sâu trong lòng cậu ta cảm thấy mình không hề sai, nhưng khi đối mặt với Quý Hàm Thư thì cũng không chịu nổi.

Skill đáng sợ nhất của chú nhỏ cậu ta chính là, mặt không cảm xúc, không nói không động, cậu ta luôn là người thua cuộc trong cuộc chiến im lặng đối mặt với nhau kia.

Quý Hòa Hiện đứng thẳng người dậy, Quý Hàm Thư vẫn chưa thành niên, cậu ta thấp hơn Quý Hòa Hiện một chút, cậu ta vô thức lùi về sau hai bước, bỗng nghe Quý Hòa Hiện thờ ơ nói: "Đã nghĩ kỹ mình phải nói thế nào chưa?"

Mịa nó, thì ra là chú nhỏ đang chủ động đợi cậu ta nhận sai à?

"Chuyện đó... Không phải trước đó cháu đã từng nói với chú chuyện cháu có bạn gái à." Quý Hàm Thư sờ mũi, ăn nói đàng hoàng.

Thật ra, gia giáo của nhà họ Quý quá nghiêm, Quý Duẫn Nhàn từng nhiều lần tỏ rõ với Quý Hàm Thư rằng, ở độ tuổi này của cậu ta thì cậu ta nên học tập cho tốt, đừng có học đòi yêu đương như mấy tên công tử bột khác, tuổi còn nhỏ mà đã chẳng ra thể thống gì.

Nhưng mà, người trẻ tuổi ấy, trước mặt quản nghiêm thế nào thì sau lưng càng cứng đầu cỡ đó. Quý Duẫn Nhàn nhiều lần tức giận thầm khinh bỉ với Quý Hòa Hiện:

"Có phải lúc trước trong bệnh viện đã ôm nhầm thằng nhóc này rồi không? Khi cậu còn bé ngoan cỡ nào, lớn lên cũng ngoan cỡ đó. Cùng là gen nhà họ Quý, sao lại không giống nhau đến thế?"

Quý Hòa Hiện: "..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!