Cửa phòng ngủ bị đóng lại vang tiếng một tiếng cạch, Diệp Vấn Vấn vốn đang ngồi ngay ngắn, chuẩn bị xem cảnh tượng ảnh đế đại nhân đánh người bỗng ngơ ngác.
Cánh cửa phòng ngủ bị đóng lại thì tiếng nói chuyện bên ngoài cũng bị ngăn cách, Diệp Vấn Vấn ngột ngạt thở không ra cũng hít không vào nổi, hệt như đang ăn táo mà lại thấy lòi ra nửa con sâu vậy.
Cô buồn bực cấu vào nhụy hoa dưới người mình:
Có ai đâu, ảnh đế đại nhân đóng cửa làm gì thế.
Lần này thì hay rồi, thậm chí cô còn không làm được một quần chúng ăn dưa.
Diệp Vấn Vấn vẫn chưa từ bỏ ý định, cô đảo mắt một cái, đánh chủ ý vào cửa sổ: Cửa sổ phòng ngủ liền với cửa sổ nhà bếp, cô có thể theo đường cong cứu nước.
Nói làm là làm ngay, Diệp Vấn Vấn vừa sắp bay ra khỏi tranh thì cánh và eo bỗng căng ra
-- Có một ngọn cỏ nhỏ cuốn lấy eo cô.
"Ý gì thế?"
Diệp Vấn Vấn chợt sửng sốt, cô đưa tay chọt chọt ngọn cỏ: "Không cho ta đi à? Tại sao vậy?"
Ngọn cỏ vừa do dự vừa buông cô ra.
"Ta biết rồi, mi lo lắng cho ta à?" Cõi lòng Diệp Vấn Vấn như có một dòng nước ấm chảy qua, cô vỗ vào cái ngực nhỏ nói: "Yên tâm đi, ta sẽ cẩn thận, ta chỉ bay tới nhà bếp nghe một xíu thôi."
"Có câu là biết người biết ta mới có thể biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng. Ta phải biết được nhân phẩm của ảnh đế đại nhân, phải quan sát anh ấy từ từng chi tiếng nhỏ nhất, đây là cơ hội tốt. Cháu trai của anh ấy hố anh ấy như thế, ta đi xem thử xem anh ấy sẽ xử lý thế nào."
Có lẽ ngọn cỏ cảm thấy Diệp Vấn Vấn nói có lý, nên rụt rè rút về lại.
"Chờ ta trở lại nha." Diệp Vấn Vấn bay ra ngoài.
Diệp Vấn Vấn rất cảm động với sự quan tâm của ngọn cỏ, điều này có liên quan đến quá khứ của cô. Có rất ít người đối xử tốt với cô, vì thế, một khi cô nhận được thì sẽ rất quý trọng.
Cửa sổ phòng ngủ được mở lớn, ánh mặt trời dịu dàng, khiến cảnh vật xung quanh trở nên thanh nhã và yên tĩnh hơn. Trong rừng cây thỉnh thoảng sẽ có vài tiếng chim hót véo von, càng khiến nơi này thoải mái hơn.
Diệp Vấn Vấn cẩn thận bay ra ngoài cửa sổ, ngay khi cô chuẩn bị bay đến chỗ nhà bếp thì cô bỗng nhìn thấy hai con chim sơn ca đang đậu trên cành cây.
Không phải cô cố ý muốn phân tâm, mà là vì cô có thể nghe hiểu âm thanh líu lo của hai con chim sơ ca này.
Diệp Vấn Vấn liên tưởng đến việc mình còn có thể nghe hiểu tiếng ong mật... Ánh mắt cô sáng lên, lẽ nào đây chính là bàn tay vàng sau khi cô xuyên vào tranh, bàn tay vàng có thể giao tiếp cùng động vật có cánh?
Sở dĩ cô xác định động vật có cánh là vì cô gặp con kiến trong tranh, nhưng cô không hiểu nó nói gì.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, âm thanh của chim sơn ca bỗng lớn hơn.
Một con chim sơn có có nhúm lông màu xám dựng ngược trên đầu giương cánh lên, người ở ngoài nhìn vào thì vừa ngứa vừa nhột, nhưng thật ra thì nó đang xù lông một cách điên cuồng:
"Mi nói mau, tại sao tối qua không về nhà, cuối cùng mi đã đi gặp con chim hoang nào hả! Bây giờ mi cứng cánh rồi, mi cho rằng ta không thể làm gì mi có đúng không. Ta nói cho mi biết, ta có thừa cách để khiến mi chịu không nổi."
Một con khác có bộ lông rất đẹp, nó hờ hững cúi thấp đầu rỉa lông trên người mình, từng động tác đều lộ rõ vẻ "một cô gái tinh tế", còn đối với con chim sơn ca đang xù lông bên cạnh, nó chỉ nói một chữ: "Ồ."
Diệp Vấn Vấn nhìn con chim có bộ lông xám đang giương cánh lên như thể nó muốn quạt con chim bên cạnh một cái, kết quả, con chim bên cạnh nhìn nó một chút: "Thử động đậy xem?"
"Đệt!" Con chim có bộ lông xám từ từ hạ cánh xuống, nó nhảy tới nhảy lui trên nhánh cây, dáng vẻ tức tối gần chết, nó gào lên một câu để lấy lại khí thế: "Mi da trâu như thế, sao mi không lên trời luôn đi.
"Một giây sau, con chim có bộ lông xinh đẹp đập cánh bay lên không trung, con chim có bộ lông xám cứng lại một chút, sau đó vội vàng vừa gào thét vừa đuổi theo. Diệp Vấn Vấn:"..."
Cô lại có thể nghe được mùi chua của ái tình trên người hai con chim sơn ca.
Diệp Vấn Vấn bị kích thích mạnh bay đến nhà bếp, nhưng cô khiếp sợ phát hiện, cửa sổ nhà bếp đã bị đóng chặt!!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!