Thạc Chân vẫn luôn mông lung về câu nói của Viễn Chân ngày hôm đó, nhưng lại không hề để tâm về hành động của anh.
Thời gian cứ như vậy trôi qua, Thạc Chân lần nữa sống trong sự bao bọc nuông chiều của Viễn Chân.
Có điều, cô không còn là cô bé nhỏ thích làm nũng và dựa dẫm vào anh.
Viễn Chân nói, đến khi Thạc Chân mười tám tuổi cô sẽ hiểu, nhưng cô chỉ hiểu rằng suốt hai năm ở cùng anh, cô luôn luôn bị quản thúc và giám sát chặt chẽ của anh.
Hai năm trôi qua, ngoại trừ Viễn Thành thi thoảng đến chơi, còn lại cô không có bất kỳ một người bạn nào khác, cơ hội một mình ra ngoài đi dạo hay gặp gỡ bạn bè cũng không.
Đêm trước khi ngày thi đại học diễn ra, Thạc Chân một mình ôn bài trong phòng mình.
Cả căn phòng phần lớn màu chủ đạo là màu nâu nhạt, tạo cảm giác ấm áp gần gũi.
Phòng riêng của cô năm đó được sửa lại toàn bộ từ màu tường cho đến thảm lông lót sàn.
Qua tám giờ một chút, Viễn Chân mang sữa nóng vào cho Thạc Chân, sau đó đến đầu giường ngồi xuống, cầm lấy tài liệu bày bừa khắp giường lên xem.
Thạc Chân ngồi ở giữa giường, ái ngại lén xoay đầu nhìn trộm Viễn Chân.
Cô nhận ra, càng lớn tuổi sức khỏe anh cũng bị ảnh hưởng không ít, cụ thể mỗi lần anh sang giúp cô ôn bài, quay qua quay lại anh đã ngủ quên, gọi cũng rất khó tỉnh.
Càng trưởng thành, Thạc Chân càng giữ khoảng cách với người khác phái, kể cả Viễn Chân hay Viễn Thành.
Vì vậy cô rất ngại phải ngủ chung giường với Viễn Chân, nhưng sợ nói ra lại khiến anh cho rằng cô đang nghĩ điều không nên.
Hơn mười giờ, Thạc Chân thu dọn giấy tờ, chuẩn bị phiếu dự thi và bút bỏ trước vào túi note màu trắng.
Khi quay lại, bắt gặp Viễn Chân đã ngủ quên, Thạc Chân lặng lẽ thở ra một hơi nặng nề đi tắt đèn.
Nằm lên giường, Thạc Chân xoay lưng về phía Viễn Chân, thu mình một góc.
Mi mắt Thạc Chân vừa khép lại, sau lưng bỗng truyền đến giọng nói khàn khàn của Viễn Chân: "Chân Chân, con không ôm chú sao?"
Thạc Chân mở mắt, vẫn giữ nguyên tư thế cũ, không nóng không lạnh đáp: "Không ạ."
"Tại sao?"
Trong lời nói Viễn Chân mang theo sự trách móc, Thạc Chân không bao giờ quên, khi còn nhỏ trong mắt cô anh như một anh hùng tỏa ra ánh sáng khiến người người ngưỡng mộ.
Buồn cười nhất là khi ấy Thạc Chân xem Viễn Chân là tín ngưỡng của đời mình, chỉ cần ôm anh sẽ được may mắn, chỉ cần ăn đồ ăn giống anh sẽ được thông minh, đáng tiếc cô bây giờ không còn là cô bé ngây ngô ngày trước nữa.
Qua một lúc lâu, không gian chìm trong yên tĩnh đến ngột ngạt, không nhận được câu trả lời của Thạc Chân, Viễn Chân tiếp tục cất tiếng phá vỡ bầu không khí: "Chân Chân, ôm chú đi."
"Tại sao ạ?"
Thạc Chân bình thản hỏi lại.
"Truyền động lực."
Thạc Chân cười nhạt, nhẹ nhàng đáp: "Con tự tin vào chính mình hơn."
Không gian lại chìm trong tĩnh lặng, vài giây sau Viễn Chân không bỏ cuộc trong việc làm phiền Thạc Chân, anh tìm cớ biện minh: "Ngày mai chú có cuộc họp với cổ đông lớn, chú cần động lực."
Thạc Chân bất giác mỉm cười, cảm nhận được sự ấu trĩ đang nhen nhóm trong Viễn Chân, chậm rãi phản hồi: "Chú không cảm thấy bản thân càng lớn tuổi càng nhiều lời sao?"
"Con nói gì cơ? Sóng yếu chú nghe không rõ."
Nghe giọng điệu giả vờ lộ liễu của Viễn Chân, Thạc Chân bật cười khó tin xoay lại nhìn anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!